Thương đội nhân mã cầm vũ khí trong tay, đề phòng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, bộ dáng chuẩn bị xuất thủ.
- Tiểu tử, các ngươi lấy cớ này quá vụng về, tưởng chúng ta sẽ mắc lừa?
Một nam tử trung niên khôi ngô trong đó cười lạnh nói, hắn một mặt râu quai nón, cao lớn như trâu.
- Lấy cớ? Ta nói mọi người có phải có hiểu lầm gì đó hay không? Tiêu Phàm một mặt không hiểu, nghi hoặc nhìn râu quai nón nói:
- Ta gọi Tiêu Phàm, đến từ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, ta và đồng bạn bị lạc đường.
Tiêu Phàm ngữ khí thập phần thành khẩn, hắn đại khái cũng đoán được những người này đang lo lắng cái gì. Đoán chừng đem hắn và Ảnh Phong xem như đội cường đạo.
- Tuyết Nguyệt Hoàng Triều?
Râu quai nón cau mày một cái, ánh mắt Tiêu Phàm thanh tịnh, không giống như là đang gạt người.
- Tuyết Nguyệt Hoàng Triều thì thế nào? Người Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đều là người tốt sao?
Nhưng mà lúc này, một đạo thanh âm hung ác nham hiểm vang lên, chỉ thấy một nam tử chừng ba mươi tuổi gầy gò đi tới, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm.
Hắn có một đôi mắt cá chết, mũi ưng, khuôn mặt gầy cao. Nhìn thấy người này, Tiêu Phàm xác định hắn là hạng người âm hiểm xảo trá.
Những loại người này thường hay đi làm nội gian, căn bản không cần hoá trang liền có thể liếc mắt nhận ra.
- Đã như vậy, chúng ta liền không quấy rầy.
Tiêu Phàm biết những người này rất bài ngoại, nhất là tại thương đội dọc đường.
Những hàng hóa này một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840008/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.