Trên một tòa đỉnh núi, Tiêu Phàm đạp không mà tới, chậm rãi rơi trên một mảnh đồng cỏ, bên bờ vực, một thân ảnh tịnh lệ đứng đấy.
Bộ váy đỏ trong gió phiêu động, phảng phất muốn cưỡi gió bay đi, tựa như trở thành duy nhất giữa thiên địa.
Nhìn thấy Tiêu Phàm đến, nàng chậm rãi quay người, trên mặt lộ ra nụ cười vũ mị, tay lấy một sợi tóc bay lộn xộn, rất có một phen vận vị.
- Điện Chủ đại nhân, ngươi hài lòng không? Huyết Yêu Nhiêu mở miệng cười, có lẽ cũng chỉ trươc mặt Tiêu Phàm, khuôn mặt băng lãnh mới có thể như xuân tuyết hòa tan.
- Lần này đa tạ ngươi!
Tiêu Phàm trịnh trọng nói, đối với Huyết Yêu Nhiêu trong lòng cũng có chút phức tạp.
Lần thứ nhất nhìn thấy Huyết Yêu Nhiêu, nàng lạnh lùng, một bộ dáng cao cao tại thượng, chỉ có thể để cho người ta ngưỡng mộ. Nhưng lúc biết rõ thân phận hắn, Huyết Yêu Nhiêu không chút do dự buông xuống sự khoan dung.
Lần thứ hai, Tiêu Phàm vì Bàn Tử cùng Huyết Yêu Nhiêu đạt thành một cái giao dịch, khi đó cái nhìn của Tiêu Phàm đối với Huyết Yêu Nhiêu cũng có một chút thay đổi.
Tính cách hay thay đổi, thật đúng là lòng dạ nữ tử rất sâu, Tiêu Phàm không muốn tham dự một chút sự tình của Huyết Lâu.
Thế nhưng là cho đến nay, Huyết Yêu Nhiêu chưa bao giờ làm tổn thương hắn, ngược lại mấy lần trợ giúp hắn.
Tiêu Phàm cho tới bây giờ đều có ân báo ân, có thù báo thù, một tiếng "Đa tạ" này là phát ra từ tâm can.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3839989/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.