Bác sĩ? Tần Mặc không hiểu ra sao, tam đại nghề nghiệp trên Chiến Hồn Đại Lục không phải Luyện Dược Sư, Chú Tạo Sư và Liệp Hồn Sư sao? Cái gì là Bác Sĩ?
- Bác Sĩ, chăm sóc người bị thương...
Gặp bộ dáng Tần Mặc một mặt hiếu kỳ, Tiêu Phàm nhịn cười giải thích một lần.
- Chăm sóc người bị thương, không phải là Luyện Dược Sư sao?
Tần Mặc không khỏi trợn mắt một cái:
- Ngươi nếu dạy ta kim châm chi thuật, ta cũng nguyện ý trở thành Bác Sĩ.
- Khụ khụ, Bác Sĩ phải có sư môn truyền thừa.
Tiêu Phàm uyển chuyển cự tuyệt nói. Nói đùa cái gì vậy, đây chính là bát cơm của hắn, làm sao có thể nói cho ngươi biết.
Lần trước nhìn thấy Bạo Linh Thuật ngươi muốn có, hiện tại nhìn thấy kim châm thuật, ngươi lại muốn, trên đời này chỗ nào có dạng sự tình như thế này.
Nhưng khiến Tiêu Phàm không nghĩ tới là, Tần Mặc trực tiếp quỳ trên mặt đất.
- Tần lão, ngươi làm cái gì vậy!
Làm Tiêu Phàm bị dọa cho phát sợ, vội vàng chuẩn bị đỡ Tần Mặc dậy.
Tần Mặc tản ra một cỗ khí thế ngút trời, giam cầm Tiêu Phàm, vội vàng bái nói
- Sư tôn ở trên, xin nhận đồ nhi một lạy.
- Tần lão, ngươi tội gì phải khổ như thế chứ?
Tiêu Phàm cười khổ. Tần Mặc này thực sự là một kẻ mê dược, vì thuật chế thuốc vậy mà hướng một tên tiểu bối quỳ xuống, việc này ngược lại khiến Tiêu Phàm lau mắt mà nhìn.
Thậm chí trong lòng Tiêu Phàm còn có chút không đành, nếu quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3839987/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.