Tiêu Phàm cùng Trần Phong kịch liệt đâm vào cùng một chỗ. Vũ Thừa Quân đám người nơi xa dường như trở thành quần chúng. Đám người không biết gia nhập vào trận đấu của hai người thế nào.
- Xem chừng bốn phía, đừng để hắn chạy!
Vũ Thừa Quân nhe răng trợn mắt quát lên, tay cụt của hắn đã đỡ, nhưng loại đau đớn này vẫn như cũ khiến hắn hận không thể dùng nghìn đao băm thây Tiêu Phàm.
- Rõ!
Những người khác nhao nhao gật đầu, mười mấy người thủ hộ ở bốn phía, chiến trường để trống.
Tiểu Kim cũng không xuất thủ, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, sợ Tiêu Phàm xuất hiện tình huống ngoài dự liệu.
Giữa đất trống, Tiêu Phàm một đường rút lui, nhìn qua không cùng thực lực giao thủ chính diện với Trần Phong, trên người đã có hơn mười vết thương, máu tươi thẩm thấu y phục.
- Tiêu Phàm thật quá khinh địch. Biết rõ không địch lại, còn ngang bướng ở nơi này. Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, hắn vừa rồi muốn rời đi, ai ngăn được hắn?
- Vẫn là tuổi quá trẻ, bồng bột của tuổi trẻ lấy mạng hắn. Hơn nữa nghe nói người này trước giờ rất ngông cuồng, không coi ai ra gì, đoán chừng tự cho là có thể đánh bại Trần Phong đi.
- Bây giờ bị cản trở, cho dù muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.
Đám người lắc đầu, phần lớn cho rằng Tiêu Phàm hẳn phải chết.
Dù là Ảnh Phong cũng cho là như thế, hắn nắm đấm nắm chặt, nhìn Huyết Yêu Nhiêu nói:
- Yêu Nhiêu, còn không xuất thủ? Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3839929/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.