Hôm sau, Tiêu Phàm mang theo Ngự Lâm Quân rời đi.
- Thật là uy phong! Tứ Phẩm Hồn Thú: Truy Phong Lang vậy mà chỉ là tọa kỵ, nếu như có một ngày ta có Truy Phong Lang làm tọa kỵ thì tốt rồi.
- Ngươi có thể so với U Vương sao? Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, Đại Yên Vương Triều ta chỉ có một người, xem về sau ai còn dám khi phụ Tiêu Thành ta.
- Tiểu Lang, về sau ngươi phải lấy U Vương làm gương, nhớ chưa? - Vương lão đầu, ngươi làm sao trở mặt nhanh như thế, trước kia ngươi giáo dục tôn tử của ngươi cũng không phải nói thế, mà là nói "Tiểu Lang, về sau nhất định không được giống như tên phế vật Tiêu Phàm kia".
...
Cửa thành, rất nhiều bách tính nhìn Tiêu Phàm đi xa, trong mắt đều là vẻ hâm mộ, đệ tử Tiêu gia tự hào vô cùng.
Tiêu Hàn đang đứng chấp tay phía trên tường thành, ánh mắt nhìn về thân ảnh mơ hồ nơi xa, trong lòng thầm nghĩ:
- Tam đệ, ta sẽ không để ngươi thất vọng, ngươi yên tâm, ngươi mãi mãi là sự kiêu ngạo của Tiêu gia ta.
Tiêu Hàn biết, Chiến Hồn của mình có thể biến dị là nhờ Tiêu Phàm, hơn nữa khẳng định bỏ ra giá thật lớn, mặc dù Tiêu Phàm thề thốt phủ nhận nhưng trong lòng Tiêu Hàn lại rất rõ ràng.
Xế chiều hôm đó, nhóm người Tiêu Phàm trở lại Yến Thành, sau khi tạm biệt các tướng lĩnh ngự lâm quân thì Tiêu Phàm cùng Bàn Tử, Tiểu Kim trở về Thần Phong Học Viện.
- Mẹ nó, cái đám người Kiếm Vương Triều đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3839874/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.