- Nhất Dạ, tại sao lại ngăn ta? Trong lòng Thất Dạ nghẹn một cục, từ khi tu luyện thì trong cùng giai nàng chưa từng có đối thủ, nhưng hôm nay lại bại dưới tay một tên tu sĩ Chiến Tôn cảnh, điều này làm sao nàng có thể chấp nhận được.
Nhất Dạ lắc đầu, thần sắc lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Tiêu Phàm rời đi: - Mấy người này không đơn giản, nhất là người đối chiến với ngươi, ta cảm giác trên người hắn có khí tức như thi sơn huyết hải (núi thây biển máu).
- Nhất Dạ, hắn mạnh như vậy sao?
Nữ tử áo đen Tam Dạ không tin hỏi.
- Trực giác của ta cho đến nay chưa sai bao giờ.
Nhất Dạ gật gật đầu, dừng lại chốc lát lại nói ra:
- Các ngươi chẳng lẽ không phát hiện sao? Bọn họ đối chiến với chúng ta, ngay cả Chiến Hồn vẫn chưa triệu hồi, nói cách khác, đây cũng không phải là thực lực chân chính của bọn hắn.
- Chúng ta không phải cũng chưa có sử dụng Chiến Hồn sao?
Một thanh niên mặc áo đen mở miệng, sau lưng hắn có một thanh trường kiếm, ngạo khí trùng thiên.
- Nhị Dạ, ngươi nói một chút, thực lực của con Hồn Thú kia như thế nào?
Nhất Dạ lại hỏi một vấn đề khác.
- Ngũ Giai trung kỳ, nhưng ta có thể nắm chắt giết chết được nó.
Ánh mắt thanh niên mặc áo đen Nhị Dạ hiện ra lãnh quang.
- Chúng ta nếu bức bách bọn hắn, lấy thực lực chúng ta dĩ nhiên cũng có thể giết được bọn hắn, nhưng chúng ta ít nhất cũng phải tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3839856/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.