Chương trước
Chương sau
Trong đại điện các luồng lực lượng va vào nhau khiến cho năng lượng cuồng bạo khuếch tán.
Vù vù vù!
Lúc này Bạch Hàn Phong liền đứng dậy, trong nháy mắt hắn đã biến mất trên ghế ngồi, chờ khi hắn hiện ra, hắn đã xuất hiện ở giữa chiến trường,
Một luồng sáng sắc lạnh hiện ra trên tay hắn, Lãnh nguyệt vung một đường vòng cung tuyệt đẹp thanh niên Thiên Nhân thành kia hét lên một tiếng thảm thiết cánh tay trái của hắn đã bị Bạch Hàn Phong chặt đứt.

Cùng lúc đó Thử Kim cũng đã hạ được hai nữ nhân kia, Cổ họng hai nàng phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, thân thể như diều đứt dây bay lên cao rớt xuống cách hơn mười thước. Bạch Hàn Phong lạnh lùng nói:
“Quay về nói với người Thiên Nhân Thành, nếu trong mười ngày không giao nộp đủ số nợ ra đây, chớ trách bản tọa xuống tay ác độc.

Hai nữ dìu đỡ nhau giãy dụa đứng dậy:
“– Thả sư huynh của ta ra!”

Trong mắt hai nàng nhìn Bạch Hàn Phong dường như không tin nổi chuyện vừa xảy ra. Hắn dám chém cụt một tay của sư huynh mình.

Bạch Hàn Phong nói với hai nữ:

“Ta nhắc lại, 10 ngày, còn bây giờ thì cút ngay”

Một trong hai nữ lạnh lùng nhìn Bạch Hàn Phong:
“– Tốt, người chờ đó, nếu dám đụng vào một cọng tóc của sư huynh ta thì Khô lâu thành các ngươi xong đời”

Bạch Hàn Phong thản nhiên nói:

“Cũng tốt, nếu trong mười ngày ta không có câu trả lời thuận tai, các ngươi hãy đến cửa của khô lâu thành nhận xác tên này đi”

Đám người của phủ thành chủ biểu tình giật mình, không ngờ tân nhiệm thành chủ đại nhân khi đã ra tay thì không chút mềm lòng.
Bạch Hàn Phong mới đến nơi này làm quan nhưng cũng hiểu đạo lý ngựa ngoan bị người cưỡi, người hiền bị ăn hiếp. Nếu Bạch Hàn Phong không tâm ngoan thủ lạt thì chức thành chủ này sẽ không làm được bao lâu.
Bạch Hàn Phong quay đầu nhìn đám thuộc hạ, ánh mắt sắc bén nói:
“– Mọi người nghe đây, sau này có người đến gây sự, các ngươi cứ đánh trước rồi nói sau cho ta, đường đường là người trong chế độ, không được để ai bắt nạt, nếu sau này còn làm mất mặt Viên Yêu chủ, chớ trách bản tọa vô tình”
Đám thuộc hạ đồng thanh kêu lên:
“Chúng thuộc hạ hiêu”

Đám thuộc hạ máu nóng sôi sục, nhiệt huyết đốt cháy. Những tên này ngày thường bị bắt nạt nhiều, lúc này như lấy lại được nhiệt huyết
Mắt Tam Hải và Thử Kim lóe tia sáng, nhìn nhau, không biết hai bọn chúng nghĩ gì.

Thanh niên Thiên nhân thành bị Bạch Hàn Phong phế bỏ một cánh tay giờ đang nằm trên mặt đất gã trừng mắt nói với Bạch Hàn Phong:
“– Thả ta ra, các ngươi muốn làm cái gì? Mau thả ta!”

Trong mắt thanh niên này tràn ngập sợ hãi, mới rồi tên thành chủ này ra tay độc ác không chút mềm lòng.
Bạch Hàn Phong lạnh nhạt nói:
“Câm mồm đi, nếu không bản tọa không ngại chặt nốt tay kia của ngươi đi đâu.”
Bạch Hàn Phong nói với Tam Hải và Thử Kim:

“Giao cho các ngươi tên này, nếu hắn chạy mất coi chừng cái đầu trên cổ các ngươi”

Hai tên nhìn nhau rồi, Tam Hải tóm tên thanh niên kia lên đồng thanh mở miệng nói:
“Tuân lệnh thành chủ”
**********
Trong một đại điện, mấy người ngồi trên ghế, có hai nữ nhân thân mình loang lổ vết máu đứng trong đại điện nói gì đó. Hai nữ nhân này chính là người của Thiên nhân thành đến Thành Khô lâu của Bạch Hàn Phong đòi nợ.

Trên bệ cao, một nữ nhân áo đen tức giận quát:
“– Cái gì? Bọn chúng dám chém đứt tay của Ứng Tượng ư”
Cơn giận cháy hừng hực trong nữ nhân áo đen.
Một trong hai nữ nhân kia nói:
Thành chủ đại nhân, bọn chúng quá khinh người, khi vừa báo tên ra là chúng đã động thủ luôn, căn bản không thèm nghe cái gì
Nữ nhân áo đen hỏi đám người trong đại điện:
“– Các vị thấy sao?”
Một lão nhân mặc trường bào mặt hổ nói:
“ Đại nhân, Khi Vạn Văn còn làm thành chủ bên đó, hắn vô cùng nhu nhược, nhưng tên mới đến này thì lại khác, ngay cả thiên kê tộc hắn cũng dám đánh, đủ thấy sau lưng hắn có người chống. bình thường không to gan như vậy, “

Một lão nhân khác cũng nói:

|”Cũng có thể chỉ là ngựa non háu đá, nghé con không sợ cọp mà thôi”

Nữ nhân áo đen nói:
“ Hai vị chấp sự nói đều có lý, trước hết để tránh lâm vào bị động, chúng ta nên điều tra rõ tình huống.”
Một vị chấp khác nói:

“Đại nhân, còn ứng tượng thì tính sao? “
Nữ nhân áo đen hừ lạnh một tiếng:
“Hừ! không đưa cho bọn hắn dù chỉ là một cắc. Ta thật muốn xem xem bọn chúng dám làm gì.”
………….
Trong khí đó tại Khô Lâu thành, mấy ngày hôm nay Bạch Hàn Phong sợ rằng người của Thiên Nhân thành đến gây chuyện nên đã tăng cường canh gác. Thế những qua mấy ngày canh gác hắn thầm lấy làm lạ vì người của Thiên nhân thành không đến kiếm chuyện, bọn họ thật sự nuốt trôi cục tức này sao/

Toàn Phong đi cùng hắn trả trả lời:
“Chắc hẳn chúng đã bị đại nhân dọa sợ.”

Bạch Hàn Phong nhướng mày cười khẩy. Bị hắn hù sợ? Không thể nào. Bạch Hàn Phong đã điều tra qua, thành chủ của Thiên Nhân thành tên là Hắc Linh tu vi Yêu Linh Cửu Trọng, dưới trướng có rất nhiều tay chân có thực lực mạnh mẽ, nếu so sánh thực lực tổng thể Khô lâu thành không đáng xách dép cho Thiên Nhân thành, nếu nói sợ thì đánh chết Bạch hàn Phong cũng không tin, chắc hẳn bọn chúng có ý đồ gì đó.

Không biết Hắc Linh đang chờ cái gì nhưng chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua. Bạch Hàn Phong càng phải cẩn thận, nếu không hắn mới làm thành chủ chưa được bao lâu sẽ lại phải chạy trốn nơi chân trời góc bể,

Bạch Hàn Phong nhức cái đầu, yếu mềm thi bị người ta dẫm lên mặt, mà mạnh mẽ chống lại thì thực lực lại không đủ.
“Nếu như có cao thủ chống lưng thì thật tốt”

Nếu có cao thủ đến đầu nhập, thì thiên nhân thành có tính là gì . Bạch Hàn Phong thầm cảm thán nếu có thể kéo được một vài cường giả tọa trấn thì tốt biết mấy.
Nghĩ tới điều này Bạch Hàn Phong tự giễu mình. Cường giả theo như hắn nói chí ít cũng cao hơn cấp bậc yêu linh, tức là phải là Linh đan của nhân loại, cấp bậc đó sẽ chẳng coi bạch hàn phong ra cái gì chú đừng nói là hiệu lực cho hắn.
Thở dài một tiếng, hắn ra hiệu cho Thườn Phong lui đi, Bạch Hàn Phong rời khỏi chỗ ở, nhướng mày. Hắn đi ra khỏi thành đi lang thang phía bên ngoài để cho đầu óc thư thái một chút, làm thành chủ này đúng là không dễ làm
Hắn vừa mới ra khỏi cửa thì nhận được tin báo, một tên thuộc hạ chạy đến trước mặt hắn:
“Thành chủ đại nhân, sứ giả của Thiên Kê Tộc đến nói có chuyện cần báo”
“Thiên kê tộc, bọn chúng đến đây làm gì”
“Bẩm đại nhân vị sứ giả đó nói rằng đến để thỉnh tội”
Thỉnh tội ư, Bạch hàn Phong há mồm, ngang ngược như vậy mà lại đến thỉnh tội.
“Được, triệu tập đám chấp sự đến đón khách”
Bạch Hàn Phong nói rồi quay lại đại điện
Vào đến đại điện, Bạch Hàn Phong gặp một lão già tràn đầy yêu khí, ước lượng qua Bạch Hàn Phong vô cùng kinh hãi, thực lực của hắn mạnh như Viên thuật yêu chủ, không hiểu đây là nhân vật nào. Vừa thấy Bạch Hàn Phong tiến vào, lão già này đã tiến đến:
“Phong sát, đại trưởng lão của Thiên kê tộc, gặp qua thành chủ”
Bạch Hàn Phong cười, tiến đến đỡ Phong Sát đứng dây:
“Phong đại trưởng lão quá lời, Thiên Kê tộc chính là một đại tộc lớn trong thành, từ lâu đã được nghe danh, hôm nay được gặp Phong trưởng lão quả thực là vinh hạnh của cá nhân ta, Phong lão, mời ngồi”
Đi cùng với vị Phong trưởng lão này có cả tên lần trước đến Phủ thành chủ gây truyện, lúc này thấy bạch hàn Phong nhìn tới, hắn vội vàng cụp mặt xuống./.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.