Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Nguyên An đi đến, Từ Thiên Lỗi nhìn thấy là Nguyên An đến thì thu tay lại, đồng thời nói với lão:
“Nguyên hộ pháp, tên tiểu tử này…”
“Chuyện này dừng lại ở đây thôi”
Từ Thiên Lỗi chưa nói hết câu, thì đã bị Nguyên An ngắt lời, lão lấm lét nhìn về phía Bạch Hàn Phong và Du Du rồi nói tiếp:
“Vị này là Bạch Hàn Phong, chưởng môn của Tử Vận môn đến đây là để tham dự đại hội, Thiếu tông chủ người cũng không nên thất lễ”
Đoạn lão lại chỉ về Từ Thiên Lỗi:
“Bạch chưởng môn, đây là Từ thiếu tông chủ, từ thiên lỗi, nhi tử của Tông chủ Bạch Vân tông chúng ta. “
Lúc này nhận thấy Nguyên An nháy mắt kín đáo với mình, tuy không sợ Từ Thiên Lỗi lắm, nhưng Bạch Hàn Phong cũng ôm quyền nói:
“Thì ra là Từ thiếu tông chủ, vừa rồi thuộc hạ của ta mạo phạm đến hổ uy của thiếu tông chủ, mong được thiếu tông chủ bỏ qua cho”
Từ Thiên Lỗi còn định nói nữa, nhưng bị Nguyên An nhìn nên đành phải im lặng, tuy rằng hắn là thiếu tông chủ, nhưng cha hắn quản hạt hắn rất nghiêm khắc, nếu chuyện hắn dám chống lại hộ pháp hơn nữa còn ở bên ngoài sinh sự đến tai cha hắn, thì e rằng hình tượng hắn tạo trước mắt cha hắn sẽ hỏng hết,
Không còn cách nào hắn cũng đành cười bồi cho qua chuyện:
“Bạch chưởng môn nói đùa, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi, tại cuộc thi đấu giữa các tông môn, ta mong được thấy Bạch chưởng môn đạt thứ hạng cao, hahaha”
Nghe xong câu này Bạch Hàn Phong khóe lông mày giật giật mấy cái, tên khốn này lại dám uy hiếp mình, ý của hắn chính là trong tỷ đâu làm khó Bạch Hàn Phong, nhưng hắn không biết rằng Bạch Hàn Phong cũng không hề sợ hãi, Bạch Hàn Phong liền đáp:
“Hắc hắc, đa tạ cát ngôn của thiếu tông chủ, ta cũng hi vọng thiếu tông chủ không ngã đài sớm quá, nếu không chúng ta lại chẳng thể gặp nhau”
Câu nói này của hắn còn trực tiếp hơn nhiều, khiến cho Từ Thiên Lôi tức giận đến mặt xanh lại, thế nhưng dù gì đây cũng là địa bàn của nhà hắn, có thù ghét Bạch Hàn Phong đến đâu, hắn cũng phải trưng ra một bộ mặt mến khách, hắn đành bảo:
“Mong là như vậy, lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau, còn hiện tại, ta có việc phải làm, không làm phiền Bạch chưởng môn nữa”
Nói dứt câu hắn liền dẫn đám người Chung Anh Hào đi thẳng. Bạch Hàn Phong nhìn theo bóng lưng hắn rồi quay sang Nguyên An, cười cười:
“Đa tạ Nguyên hộ pháp giúp đỡ”
Giúp đỡ cái con bà ngươi, Nguyên An dở khóc dở cười, nếu lão không đến nhanh sợ rằng Từ Thiên Lỗi giờ này đã là cái xác không hồn, lão liếc nhìn Du Du nàng vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh Bạch Hàn Phong khiến cho lão đến thở cũng không dám thở mạnh, lão đành tiến lên trước rồi nói khẽ:
“Tiền bối, Bạch chưởng môn, mời đi theo ta, ta sẽ sắp xếp cho các vị”
Du Du không nói gì, còn Bạch Hàn Phong thì gật đầu:
“Đành nhờ Nguyên lão vậy”
“Không có gì, mời”
Thế là đám người Bạch Hàn Phong theo Nguyên An vào trong thành, nơi bọn họ xô xát lúc nãy, mới chỉ là ben ngoài ủng thành chưa phải thành nội, lúc này, Vừa vào trong tiếng ồn ào đập vào mắt, con đường rộng rãi người đến người đi, xung quanh có nhiều kiến trúc hùng vĩ. Đường rộng rãi, nguyên thành Bạch Vận cho hắn cảm giác hùng vĩ vô cùng, người đi đường không dứt, tiếng rao bán inh ỏi.
Bạch Hàn Phong nhận thấy rằng thành này bao la mênh mông, rất to lớn, nhà cửa, quán xá, tửu lầu san sát. không hổ là đại bản doanh của Bạch Vân tông, Trên đường cái Bạch Hàn Phong thấy toàn là đệ tử Bạch Vân tông mặc giáp đi tới đi lui như đang tuần tra.
Đương nhiên trong thành còn có một số thế lực nhỏ khác, nhưng so sánh với con quái vật bạch vân thì bé nhỏ không đáng kể, chỉ có thể sinh tồn bám vào Bạch Vân, tuân theo quy củ của nó.
Trong những năm qua Bạch Hàn Phong đi qua rất nhiều nơi nhưng không có nơi nào so với nói này được, kể cả ngôi thành lớn nhất mà hắn từng đi qua so với thành Bạch Vân cũng thật là con kiến với con voi, không cùng một đẳng cấp.
Lúc này Nguyên An mở miệng nói với Du Du và bạch hàn phong:
“Tiền bối, Bạch chưởng môn, xin hãy đi sát theo ta, đừng đi bậy. Trong sơn môn có một đại trận hộ sơn, rơi vào trong đó sẽ khá rắc rối đấy.
Bạch Hàn Phong kinh thán xem xét bốn phía. Hắn đã từng nhìn thấy đại trận hộ sơn của Thiên vân môn năm xưa, lần này lại thấy một trận pháp ở đây, xem ra phàm là môn phái lớn một chút đều có hộ sơn đại trận, cái này …. có lẽ cần kiếm cho Tử Vận môn một cái,
Nhưng Bạch Hàn phong cũng biết pháp trận cũng không phải dễ tìm, mà trận pháp đại sư thì cũng giống như chế phù sư của thiên vân môn, ít môn phái nào bồi dưỡng ra được. bởi vì cũng giống như hắn muốn chế phù thành công cũng tốn khá nhiều tiền bạc mới được, càng lên cấp cao càng tốn kém, trừ những con quái vật to lớn lắm tiền nhiều của mới bồi dưỡng trận pháp đại sư còn lại, môn phái nào mà bồi dưỡng thì môn phái đó chỉ có nước táng môn bại sản.
“– Kính chào Nguyên hộ pháp, chào các vị khách quý.”
Một tên đệ tử Bạch vân tông bước ra, sau khi cúi chào hắn lại nói:
“– Mời các vị vào trong.”
tên đệ tử kia dẫn đoàn người đi vào đại điện. Trong đó cũng có người của một số môn phái phụ thuộc như Tử Vận môn của bạch hàn Phong,
Dưới sự hướng dẫn của tên đệ tử Bạch Vân Tông, đám người Bạch Hàn Phong trước hết đăng ký tên tuổi rồi sau đó được phát thẻ bài chứng minh thân phận, rồi sau đó là đến địa phương được bố trí nghỉ ngơi, Nguyên An đi cùng bạch hàn phong cho đến về chỗ ở của Tử Vận môn rồi mới cáo từ rời đi. Lúc này Lưu Giang mới tiến ra:
“Chưởng môn, vì thuộc hạ mà người gặp rắc rối”
Bạch Hàn Phong khoát tay:
“Có gì rắc rối, mạng tên đấy, ta lấy chắc rồi, ngươi không phải nghĩ ngợi,”
Ngừng một lát, hắn lại nói tiếp:
“Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, ngày mai chính là bắt đầu thi đâu rồi, không nên để tâm sinh tạp niệm”
“Tuân lệnh chưởng môn”
Sau khi mọi người rời đi chỉ còn lại Du Du và Bạch Hàn Phong, hắn liếc mắt nhìn nàng rồi nói:
“Sao nàng còn đứng đây, không phải muốn ngủ chung với ta đấy chứ”
“Ngươi có tin, ta giết ngươi ngay bây giờ không”
Du Du trừng mắt nhìn hắn, khiến cho Bạch Hàn Phong lùi lại xua tay liên tục,
“Đùa thôi, đùa thôi, hahaha”
Hắn ấn nàng ngồi xuống ghế, rồi tự tay rót cho nàng một chén trà:
“Nàng nói xem, có chuyện gì”
Du Du, cầm lấy chén trà, nhưng không uống nàng nhẹ giọng nói:
“Khi nãy đi qua đây, ta phát hiện ra, dưới ngôi thành này, có một địa phương bí ẩn, “
“Nàng muốn nói là bí địa”
Du Du gật đầu:
“Cái pháp trận kia, không phải để bảo vệ Bạch Vân tông mà để ngăn chặn kẻ khác bước vào bí địa”
Bạch Hàn Phong nghe Du Du nói xong thì tính tò mò nổi lên:
“Nàng có phá được trận không”
Du Du lắc đầu,
“Yêu thú chúng ta không nghiên cứu những cái đó, nếu như dùng sức mạnh thì ta cũng có thể vào được, nhưng sẽ kinh động bọn chúng”
Bạch Hàn Phong gật đầu, ngồi đó suy nghĩ, không ngờ phía bên dưới lại có bí địa bí mật, dưới đó Bạch vân tông giấu diếm cái gì, mà lại cần cả một cái pháp trận bảo vệ, hắn vô cùng tò mò nhưng cũng biết rằng nếu ngay cả Du Du cũng không vào được thì mình cũng đừng hòng, cho nên hắn dứt khoát không thèm nghĩ đến nữa.
“Thôi, cái đó chúng ta tạm thời chưa quan tâm vội”
Du Du gật đầu với hắn:
“Vậy ngày mai ngươi định làm thế nào”
Bạch Hàn Phong uống một hơi cạn chén trà rồi nói:
“Binh đến, tướng ngăn, tùy cơ ứng biến”
Rồi hắn lại hỏi nàng:
“Khi nào thì nàng định trở về Linh hoàng lâm”
Du Du đưa tay xoa xoa thái dương rồi chậm rãi đáp:
“Ta đã quên hết tất cả mọi chuyện trước đây, ta thực sự không dám đối mặt với bọn họ, lúc ở Phù Lưu ta rất muốn về bộ tộc, nhưng hiện tại ta cảm thấy vô cùng xa lạ”
“Nàng yên tâm, nhất định sẽ có lúc nàng nhớ lại mọi chuyện”./.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.