Hiện tại, bầu không khí vô cùng lúng túng, Vô Thường Hy và Hạ Bối Vy đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không có động tác.
Trong đầu mỗi người đều có một suy nghĩ riêng.
Vô Thường Hy thì nghĩ
"Cái này chung cư bảo vệ kém như vậy sao, lại có thể để một cái người bệnh tâm thần đi vào được?"
Hạ Bối Vy thì nghĩ
"Gia hỏa này là cái máy a, như vậy cũng còn không có phản ứng, có còn là một cái bình thường người không vậy?"
Nếu để hai người biết suy nghĩ của đối phương, chắc là sẽ trực tiếp bạo tẩu a
Mà cũng lúc này, Hạ Bối Vy liền phản ứng lại, sau đó liền tiếp tục dọa Vô Thường Hy
"Hù, òa, ta là vong hồn tới lấy mạng ngươi a, hãy để mạng lại đây, lè lè lè"
Nhìn trước mắt Hạ Bối Vy dáng vẻ, Vô Thường Hy liền sạm mặt lại, sau đó nhả rãnh một câu rồi đóng sập cửa lại
"Thần kinh a"
"Dầm!"
Hạ Bối Vy:"....."
Nhìn trước mắt đại môn, Hạ Bối Vy liền mộng bức, nàng thế mà bị ăn bế môn canh, càng nghĩ nàng lại càng tức
"A a a a a a, thối gia hỏa, ngươi có còn là người không a, hừ, cô nãi nãi còn không trị được ngươi"
Nói xong, nàng liền tức giận dậm chân.
Vô Thường Hy bên này, đóng cửa sau đó hắn vẫn còn nhíu mày lẩm bẩm
"Đúng là bị bệnh a"
Sau đó, vứt mấy thứ này ra sau đầu, hắn liền quay lại hưởng dụng bản thân mỹ vị bánh kem
Vừa ngồi xuống ghế, chưa đợi hắn kịp ăn miếng nào, tiếng gõ cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-nhan-sinh/1663077/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.