Người nào da mặt dày thì chẳng ngại ngần gì thể hiện sự không biết xấu hổ.
Giống như tên này đây, bị bắt tại trận mà vẫn không đỏ mặt hay thở gấp gì hết.
“Trong Bí Phủ nghiêm cấm đánh nhau, ngươi làm như thế là đang vi phạm quy tắc đấy!”, Mục Thanh Hàn nói với giọng lạnh lùng hơn.
“Có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được đâu, ai đã thấy hả?”
“Ngươi…”
“Nào, để ta!”
Mục Thanh Hàn vẫn chưa nói hết câu thì đã bị người phía sau cắt ngang.
Triệu Bân đã tỉnh lại, nhảy ra khỏi dòng sông, không thèm nói lời thừa thãi mà xông thẳng về phía Ngụy Trượng.
“Cơ Ngân, đây là Bí Phủ đấy!”
Ngụy Trượng thấy Cơ Ngân đánh đến thì lo sợ, bất giác lùi về sau một bước.
Triệu Bân không nói gì, giống như một bóng ma, chỉ với hai ba bước là đã đến gần, hắn tung ra một chưởng.
Bốp!
Tiếng bạt tai vang lên rất to.
Mặc dù Ngụy Trượng là chân truyền nhưng có vẻ Triệu Bân càng đáng sợ hơn, đánh méo mặt hắn ta chỉ với một chưởng.
“Ngươi…”, Ngụy Trượng nổi giận đùng đùng.
Hắn ta lén lút ra tay, còn người này thì hay rồi, không ngờ lại dám ngang nhiên đánh hắn ta.
“Gọi, ta cho ngươi gọi này!”
Triệu Bân chồm người về trước, tát thêm một bạt tai thật mạnh nữa.
Cú đánh này được đánh lên mặt của Ngụy Trượng ở vị trí đối xứng với bạt tai trước đó.
Vẫn chưa hết…
Với người như Ngụy Trượng thì sao có thể thiếu được ba cú đập liên hồi.
Ba tiếng động lớn vang lên khá vui tai, Ngụy Trượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940712/chuong-1418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.