Chương trước
Chương sau
“Thảo nào Huyết Y Môn, La Sinh Môn cùng với tộc xác chết lại hống hách đến như vậy”.
“Vậy nên Đế Đô bây giờ rất an toàn”, Huyễn Mộng nhún vai nói: “Mạng lưới tình báo của Đại Hạ bây giờ đã không còn so được với sự rộng khắp của mạng lưới tình báo Ma gia ta nữa, hoàng tộc chỉ có thể bó tay thôi”.
“Chín ngày sau ta sẽ tới đúng hẹn”, Triệu Bân đáp.
Hẹn ở Đế Đô cũng tốt, hắn không cần sợ Ma Tử giở thủ đoạn.
Nếu như Ma gia muốn gây bất lợi cho hắn thì Ma Tử cũng sẽ không đến Đế Đô.
“Ngươi tiếp tục bắt cá đi”, Huyễn Mộng cười nói, xoay người rời đi.
“Ma gia cô có hoa Bồ Đề không?”, Triệu Bân vội vàng hỏi.
“Cái này… ngươi đến đất Phật mà tìm”.
“Đất Phật ở đâu?”
“Có quỷ mới biết được”, Huyễn Mộng vẫy vẫy tay, đi càng lúc càng xa.

Sau đó cô ta còn nói vọng lại một câu: “Hỏi Bát Nhã đi, chắc là cô ta biết đó”.
“Muốn hỏi thì ta cũng phải tìm ra cô ta trước mới được chứ”.
Triệu Bân hết sức bực mình, từ khi hắn bước vào bí phủ cho đến bây giờ hắn cũng chưa nhìn thấy Bát Nhã đâu.
Người của Phật gia cũng không giống như người thường. Chẳng biết là cô ta đã chạy đi đâu rồi?
Sau đó, lại có ít người đến.
Triệu Bân bình tĩnh đi bắt cá… ờm… tìm ý cảnh.
Nguyệt Thần từng có lúc nhìn sang, liếc thấy nước sông này quả thực có giấu huyền cơ.
Nhìn đi, người được thần chúc phúc, quả nhiên có vận may nghịch thiên, một chỗ tốt như thế này mà ngươi cũng tìm thấy được. Ý cảnh chia làm nhiều loại lắm, ví dụ như loại ở trong dòng sông này, dù vị thần như cô ta rất coi thường, nhưng đối với dạng người phàm như Triệu Bân lại là cơ duyên nghịch thiên.
Với tiền đề là Triệu Bân phải tìm thấy mới được.
Về chuyện này, cô ta sẽ không giúp đâu.

Vẫn là câu nói đó thôi, tự mình lăn lộn mà phát triển, có thể đi được đến đâu phải xem vận may của ngươi.
“Chính là ngươi đó!”
Triệu Bân khẽ gầm một tiếng, mò tay vào dòng nước, túm lấy một mảng nước sông.
Tiếc là không tóm được.
“Đi đâu hả!”
Triệu Bân lội xuống dòng nước đuổi theo nó, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Kỳ lạ thế, ý cảnh này sống động như một con cá, thậm chí còn tự biết chạy.
Ý cảnh chạy rất nhanh, hắn đuổi theo cũng nhanh, từng có vài lần ra tay mà không tóm được.
Hắn không tóm được, đám đệ tử đi ngang qua ai cũng thấy lạ, bởi họ dám chắc là Triệu Bân đang bắt cá, lại còn bắt một con cá không yên phận, nếu không cũng chẳng phải đuổi theo đến mệt nhoài.
“Người lấy được hạng một đúng là đầu óc không dùng được!” “Thế mà cái tên đầu óc úng nước ấy đánh bại được Sà Về Sương đấy”. “Oi, thế này thì công lý ở đâu!” Tiếng bàn tán rất nhiều, ai nấy mồm năm miệng mười. Người chạy tới Bí Phù tìm cơ duyên cứ chi chỉ trở trẻ, ai cũng nói rằng tên này không hành động theo lẽ thường, bây giờ xem ra lời đồn này không phải giả, toàn làm những chuyện không có đầu óc, lấy lệnh bài chạy tới Bí Phị bắt cá. Nếu chuyện này mà đồn ra chắc chẳng ai tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.