Chương trước
Chương sau
Nắm trong tay Huyền Thiên tâm pháp, Triệu Bân lẩm bẩm.
Lúc này, hắn rất muốn tới chỗ Dương Huyền Tông đổi sang một bí pháp khác.
Nhưng nghĩ lại thì… thôi bỏ đi.
Chỉ vừa mới có được chỗ đứng, không nên quá hếch mặt lên trời.
“Đợt đệ tử mới gia nhập năm nay có nhiều lợi ích thật. Ở thời của bọn ta không có công pháp cấp thiên làm phần thưởng đâu”, Tô Vũ tặc lưỡi nói: “Bộ công pháp này chắc chắn là do các trưởng lão cấp cao đặc biệt chuẩn bị cho Sở Vô Sương, nghĩ rằng cô ta có thể dễ dàng đạt được vị trí thứ nhất, không ngờ lại xuất hiện một con hắc mã như ngươi có thể đánh bại được Sở Vô Sương, khiến cho trên dưới Thiên Tông trở tay không kịp”.
Triệu Bân ho khan, chính hắn đã làm hỏng việc tốt của Sở Vô Sương.
Không biết khi nữ soái trở về có tìm hắn tính sổ không?
Tất cả đều đã được định đoạt nhưng chỉ bởi vì hắn mà trở nên tan nát.
“Ta vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy công pháp cấp thiên”.
“Xem cuốn sách cổ đó tinh xảo như thế nào kìa, chỉ cần liếc nhìn là biết không phải là sách cổ tầm thường”.
Khắp nơi vang lên tiếng tặc lưỡi thổn thức, ngay cả các trưởng lão cũng hai mắt sáng rỡ. Thiên Tông đúng là quá quyết đoán, một bộ công pháp cấp thiên quý giá như vậy, vậy mà nói thưởng là thưởng. Đây đúng là cơ duyên tạo hóa nghịch thiên.
Triệu Bân không nhìn lâu đã đóng sách lại.
Lúc rảnh rỗi, hắn sẽ chép ra vài bản đưa cho Thanh Dao, Mục Thanh Hàn, Xích Yên và Lăng Phi. Chuyện này không được để cho người khác biết. Thứ nhất là bởi vì công pháp cấp thiên không thể truyền ra ngoài. Thứ hai là bởi vì suy nghĩ cho sự an toàn của mọi người. Nếu như để cho người khác biết được bọn họ cầm trong tay công pháp cấp thiên thì sẽ gây ra nhiều rắc rối, thậm chí sẽ còn có thể xảy ra chuyện giết người cướp của.

“Tên nhóc, ra đây thương lượng chuyện này một chút”, Tô Vũ chọc chọc Triệu Bân nói.
“Làm sao?”, Triệu Bân xé một cái đùi gà, bước ra hỏi.
“Lệnh bài bí phủ của ngươi cho ta mượn dùng một ngày đi”, Tô Vũ xoa xoa tay, cười nói: “Ta muốn đi vào tu luyện thử một ngày. Lần trước ta tìm được một chút ý cảnh, muốn ngộ ra thêm”.
“Lệnh bài của ta mà ngươi cũng có thể dùng sao?”, Triệu Bân nhướng mày hỏi.
“Lối vào bí phủ có cấm chế, chỉ nhận lệnh bài không nhận người”, Tô Vũ cười nói.
“Được thôi”.
“Không cần đưa vội cho ta, ngươi có thời hạn 30 ngày, chỉ cần để lại cho ta một ngày là đủ rồi”, Tô Vũ nói, sau đó lấy ra một vật hình trụ từ trong ống tay áo nhét cho Triệu Bân, trông có vẻ rất miễn cưỡng. Triệu Bân hiên ngang lẫm liệt nói: “Sư huynh, không cần đâu, lệnh bài này ta vẫn sẽ cho mượn mà”.
“Cái này là… cái gì vậy”.
Triệu Bân bỏ đùi gà xuống rồi tiện tay nhận lấy.
Trong lúc lật qua lật lại xem xét, vô tình chạm vào cơ quan thì hắn mới nhận ra đó là một chiếc kính viễn vọng. Trong lúc biên quan nguy cấp thì Tướng quân Huyền Giáp cũng đã dùng đến nó để quan sát qua ngọn núi đối diện, sau đó trực tiếp dùng xe nỏ san bằng ngọn núi đó.
Đây là một vật hiếm lạ.
Hắn dùng nó thử nghiệm ngay tại chỗ, có thể nhìn thấy đỉnh Tử Trúc từ đây và cả lầu các của hắn.
“Đây là kính viễn vọng thiên cơ mua ở chợ đen”, Tô Vũ ý nhị nói. Thực tế thì nó chỉ là một cái kính viễn vọng bình thường. Tuy nhiên, việc thêm hai chữ thiên cơ” vào trong tên của nó có thể đẩy giá của nó lên cao hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.