Chương trước
Chương sau
Chỉ có Lăng Phi là ngượng nhất, thấy Vân Phượng lập tức trốn sau Vân Yên, hai mắt còn muốn nói to một câu: Đừng có mà dọa con nít nhé, sư phụ ta không được tốt tính lắm đâu.
Bình tĩnh nhất vẫn là Vân Yên.
Với người tỷ tỷ này, cô ta chẳng muốn nói năng gì, lẳng lặng bước qua.
Sắc mặt Vân Phượng cực kỳ tệ, nhất là khi nhìn thấy Triệu Bân thì tia sáng lạnh lại lóe lên.
Hôm nay là một ngày quan trọng của ngoại môn.
Tỷ thí tân tông kết thúc, đến lúc phát thưởng.
Phần thưởng là một.
Chân truyền là hai.
Mười người đứng đầu trong trận tỷ thí sẽ trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền.
Thể hiện hết tài năng trong tỷ thí tân tông rồi nhảy vọt thành chân truyền, đó chính là con đường rất tắt, có rất nhiều đệ tử cố gắng suốt mười năm vẫn là đệ tử bình thường, không thể vào nội môn, ngoại môn có rất nhiều trưởng lão, dù đã là trưởng lão nhưng cũng không biết chân truyền có vị gì, đó… Đều là số mệnh.
Trước đại điện ngoại môn có chín mươi chín bậc thang đá.
Hai bên bậc thang là biển người.
Các trưởng lão đều có mặt hết cả, các đệ tử cũng khoác lên mình đạo bào mới tinh.
Náo nhiệt như thế, sự kiện lớn như thế phải mất mấy năm mới có một lần.

“Mấy cái khác không quan trọng, ta chỉ muốn có bộ công pháp cấp Thiên đó thôi”.
“Chưa tỉnh ngủ thì về ngủ thêm giấc nữa đi, chút sức mọn đó mà cũng mơ cho cao!”
“Sống trên đời… Ai cũng phải có một ước mơ!”
Nhân vật chính vẫn chưa đến, nơi này đã đầy tiếng bàn tán ríu rít.
Thổn thức, chậc lưỡi và than thở là điều không thể thiếu, tỷ thí tân tông lần này hào hứng hơn những lần trước rất nhiều, cảnh giới Chân Linh duy nhất cũng là con ngựa chiến nhất, hắn đã tạo nên một thần thoại, chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách Thiên Tông, nhiều năm sau mỗi lần có tỷ thí tân tông đều có người nhắc lại.
Những câu chuyện đó sẽ được kể lại cho thế hệ đời sau.
“Những bậc thang này, năm đó ta cũng từng bước qua”.
Tô Vũ vuốt mái tóc chẻ đôi, khoe khoang xong lại chìm vào hồi ức.
Hắn ta cũng là đệ tử chân truyền, ba năm trước trong tỷ thí tân tông đã lấy được thứ hạng tốt trực tiếp thăng cấp.
Đi cùng hắn ta là Dương Phong, Tử Viêm, Vệ Xuyên và Nguyệt Linh.
“Ngươi… Đã qua thời kỳ vàng son rồi”, Kiếm Nam liếc sang.
Những lời đó, không có ai phản bác.
Tỷ thí tân tông lần trước và lần này hoàn toàn không thể đặt lên cùng một cán cân, lần này có rất nhiều yêu nghiệt, cả một bầy nheo nhóc, bốc bừa một người cũng nhảy lên được ba vị trí đầu.
Không có so sánh thì sẽ không có đau thương. Chẳng hạn như Lâm Tà, Kiểm Nam, Dean Hôn, Giang Hồng bọn họ, chỉ là đến không đúng lúc mà thôi. Không phải do họ không đủ mạnh, mà là trong số những đệ từ gia nhập Thiên Tông lần này có quá nhiều nhân tài. Trong lúc họ nói chuyện thí các đệ tử mới gia nhập đã lục tục kéo đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.