Chương trước
Chương sau
Ngẩng đầu nhìn lên, mọi người lúc này mới thấy mây đen tụ tập, lôi điện lóe lên trong những đám mây đen, đây là dấu hiệu của một trận giông bão. Vốn là ban ngày nhưng bầu trời lại trở nên hết sức đen tối, ánh sáng mặt trời đều đã bị bóng tối nuốt chửng.
Nhìn từ xa còn có thể thấy đám mây đen trên bầu trời lớn đến mức đang bao phủ lấy toàn bộ Thiên Tông.
“Sao ta lại có cảm giác tim đập nhanh nhỉ?”, có không ít người lẩm bẩm.
Đừng nói tới đệ tử, ngay cả các trưởng lão cũng đều ngẩng đầu nhìn trời rồi khẽ cau mày, cái gọi là cảm giác tim đập nhanh chính là cảm giác thấy một loại áp lực vô hình, không chỉ đệ tử, ngay cả các trưởng lão cũng cảm thấy bị đè ép.
“Không phải giông bão tới, là thiên kiếp đang tới”, Linh Lung vừa bước ra khỏi Thiên Trì thì thần sắc đã đại biến.
“Ai đang độ kiếp?”, Dương Huyền Tông quát lớn, vang vọng cả Thiên Tông.
“Cái gì… độ kiếp?”
“Nghe còn không hiểu sao? Đây chính là thiên kiếp”.
“Thật sự là thiên kiếp sao?”
Sau khi nghe Dương Huyền Tông quát lên thì toàn bộ Thiên Tông đều trở nên vô cùng kích động.
Các đệ tử đều ngẩng đầu nhìn, ngay cả những người đang bế quan tu luyện cũng phải chạy ra ngoài, bọn họ chưa từng nhìn thấy thiên kiếp, chỉ mới được nghe các trưởng lão nói qua, bây giờ có cơ hội nhìn thấy, thì ra thiên kiếp giống như thế này! Trên bầu trời có mây đen cuộn trào, thiên lôi đánh ầm ầm, áp lực đè xuống vạn vật hết sức kinh khủng, khiến cho tâm thần của ai cũng chấn động, bão tố bình thường chắc chắn không thể có được uy lực như vậy.
“Ai đang độ kiếp, mau ra ngoài Thiên Tông”.
Dương Huyền Tông vẫn đang dùng bí thuật sóng âm cực mạnh để quát lớn truyền khắp Thiên Tông.
Thiên kiếp… ông ta đã từng gặp qua.

Thiên kiếp không phải là chuyện đùa! Nếu như độ kiếp ở một nơi vắng vẻ thì không sao, nhưng nếu như độ kiếp ở một nơi có quá nhiều người thì sẽ trở thành một thảm họa. Ở trong phạm vi thiên kiếp, bất cứ ai cũng sẽ gặp phải tai ương, không kể già trẻ lớn bé.
Nói trắng ra thì tất cả mọi người đều sẽ bị thiên lôi đánh.
Bình thường người ta phải đến nơi không có người để độ kiếp.
Bây giờ lại có người đang độ kiếp ở ngay bên trong Thiên Tông.
Đây rõ ràng là đang muốn kéo toàn bộ Thiên Tông bị thiên lôi đánh! Sau khi bị thiên lôi đánh thì toàn bộ Thiên Tông sẽ bị hủy diệt, chỉ có quỷ mới biết trong số các đệ tử và các trưởng lão của Thiên Tông sẽ có bao nhiêu người bị thiên kiếp này giết chết.
“Ai đang độ kiếp ở đây vậy, điên rồi sao!”
Tiếng mắng mỏ đã bắt đầu vang lên khắp nơi, mấy trưởng lão đang bế quan cũng đều nhảy ra ngoài văng tục không thôi.
“Mọi người, mau chạy ra khỏi Thiên Tông”, Dương Huyền Tông lại quát lên, tự mang uy nghiêm của chưởng giáo.
Thiên kiếp đã sắp hoàn tất, có thể đánh xuống Thiên Tông bất cứ lúc nào.
Giờ phút này e rằng đã quá muộn để tìm ra người đang độ kiếp.
Như thế thì chỉ còn có cách chủ động né tránh, núi non thành trì bị hủy còn có thể tái tạo lại được, nhưng nếu như nhân tài mà Thiên Tông bỏ công bồi dưỡng ra bị tiêu diệt thì sẽ là một tổn thất lớn không thể nào bù đắp được, phải biết rằng đệ tử của Thiên Tông có không ít thiếu chủ của các gia tộc lớn hay thiếu thành chủ của các tòa thành cổ, tùy tiện lấy ra một người thì cũng sẽ động trúng người có thân phận không hề đơn giản, nếu như những đệ tử đó bị tiêu diệt và các thế lực lớn đồng loạt hỏi tội thì ngay cả hoàng tộc cũng không gánh chịu nổi.
“Đi, đi mau”, Thiên Tông bắt đầu trở nên hết sức náo loạn.
Lúc này cần phải nhanh chân để tự cứu lấy mạng sống của mình, ai cũng phóng ra ngoài nhanh như tên bay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.