Chương trước
Chương sau
Sau
Toàn trường đều đứng bật dậy.
Để tận mắt chứng kiến đòn quyết định này, họ thà đứng để xem.
Hai tên yêu nghiệt này, dù là Cơ Ngân hay Sở Vô Sương, ai cũng có tư cách khiến họ phải đứng lên.
“Phong, thủy, mộc, hắc ám, quang minh!”
Sở Vô Sương hé môi, gằn từng chữ một. Mỗi một chữ đều có từng tia sáng tách ra, năm tia sáng thuộc năm thuộc tính, từ khi đại chiến bắt đầu, lần đầu tiên hào quang năm màu này chói mắt tới thế.
Rít…
Bất chợt, tiếng phượng hót vang lên.
Là Sở Vô Sương… cô ta đã dùng năm thuộc tính biến thành dị tượng hình phượng hoàng, đó là phượng hoàng năm màu, cũng không phải là thực chất mà chỉ là ảo ảnh như thể lẳng lặng hiện lên, có kiếm khí ngũ sắc, tung hoành bốn phương.
Khán giả chung quanh nhìn, ánh mắt chăm chú về phía Triệu Bân.
Triệu Bân không nhúc nhích, sau lưng hắn lại có mấy bóng dáng hiện ra.

Đúng vậy, đó là mấy phân thân, mỗi một người đều có dáng người cao lớn, phấp phới theo gió, có khí chất và thần thái… giống với bản chính, hơn nữa tất cả đều nhắm mắt.
“Đây… là muốn đánh hội đồng à?”, Kiếm Nam nhướn mày.
“Hết đường nên muốn dùng cách này… liều chết phản công à?”, Tô Vũ trầm ngâm.
“Đánh hội đồng cũng chưa chắc thắng!”, Huyễn Mộng ung dung nói: “Sở Vô Sương đã dùng tới năm thuộc tính, con phượng hoàng năm màu có sức mạnh hủy diệt, trong tích tắc là nghiền nát phân thân thôi!”
“Úng não rồi à?”, đây là câu hỏi của mấy trưởng lão.
Đều là nỏ mạnh hết đà mà còn hóa ra phân thân thế này, thế không phải là lãng phí khí huyết sao?
Dùng phân thân để đánh hội đồng? Đây không phải là úng não sao? Sức tấn công của phân thân mạnh được bao nhiêu chứ, sợ là còn chưa tới trước mặt Sở Vô Sương thì đã bị khí thế của phượng hoàng năm màu nghiền thành tro.
Keng! Keng! Keng!
Trong tiếng bàn tán, trên tay mấy phân thân của Triệu Bân đều có thêm một thanh kiếm.
Ngay cả bản chính Triệu Bân cũng vậy, tất cả phân thân đều rút kiếm đứng vững chãi. Trên mỗi thân kiếm đều có lôi điện quấn quanh, chiếc nào cũng được cường hóa bằng khí huyền hoàng, kiếm thể rung động vang lên âm thanh vù vù.

“Cấm pháp: Ngũ Cực Thiên Diệt!”
Sở Vô Sương lại quát lớn, vung kiếm về phía Triệu Bân.
Tiếng phượng hót lại vang, phượng hoàng năm màu mang theo khí thế hủy diệt lao thẳng tới chỗ Triệu Bân. Tuy nó chỉ là ảo ảnh nhưng mỗi một cọng lông vũ đều được nhuộm thẫm hào quang năm màu, còn có kiếm khí ngũ sắc xen lẫn, nơi nó đi qua, không gian đều méo mó, uy lực… mạnh tới mức khiến người ta chấn động.
“Mạnh quá!”, đệ tử ở đó đều run sợ.
Đừng nói các đệ tử, ngay cả các trưởng lão đều lộ ra biểu cảm hoảng hốt.
Trong tình trạng thế suy sức yếu mà Sở Vô Sương vẫn có thể đánh ra một đòn tấn công như thế.
“Huyền Hoàng Nhất Mạch: Phong Lôi quyết!”
Ở đối diện, Triệu Bân và mấy phân thân của hắn… đồng loạt hét lớn.
Chỉ trong tích tắc đó, bản chính và phân thân đồng loạt tấn công, tất cả đều tung ra một kiếm chiêu Phong Lôi.
“Uy lực kém xa!”, lão Trần Huyền lắc đầu cảm thán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.