Chương trước
Chương sau
Đúng vậy, Màn Đêm Vô Hạn liên kết với tinh thần của Sở Vô Sương.
Những đòn tấn công khác không có hiệu quả với bóng tối, nhưng sóng âm, nhất là sóng âm từ võ hồn thì có thể trực tiếp chấn động màn đêm, chấn động cả Sở Vô Sương, trúng một chiêu thôi cũng sẽ cực kỳ khó chịu.
Nếu hai người bọn họ mà đổi với nhau, nếu Sở Vô Sương có võ hồn thì Triệu Bân gục ngã là điều chắc chắn, đã bảo mà! Trên đời làm gì có vạn pháp bất xâm, vẫn chưa lĩnh ngộ hết thì chắc chắn sẽ đầy sơ hở.
Gào!
Tiếng long ngâm cuối cùng, bóng tối run lên dữ dội, vỡ tan mất một góc.
Trên đỉnh đầu Triệu Bân xuất hiện một khe hở, ánh mặt trời từ trên đó chiếu vào.
“Chính là nó”.
Triệu Bân hét to, dùng bùa lơ lửng để lướt theo tia sáng mặt trời ra ngoài.
“Chạy đi đâu”, Sở Vô Sương đuổi theo.
Vấn đề là Triệu Bân quá nhanh, hắn đã bay thẳng lên cao.

“Mẹ ơi, hắn cũng biết bay hả!”, Man Đằng ngẩng đầu lên xem, hai mắt sáng rực rỡ, hắn ta cực kỳ thích những người biết bay, dù ai bay lên hắn ta cũng sẽ gào to một tiếng.
“Mở… Cho ta”.
Triệu Bân dừng lại giữa không trung, một kiếm chém xuống.
Kiếm này nhanh chóng phá tan bóng tối, cuối cùng cũng để lộ đài chiến đấu ban đầu.
Phụt!
Sở Vô Sương phun máu, bước chân lảo đảo suýt ngã quỵ.
Đúng như những gì Triệu Bân đoán, mặt mũi cô ta tái nhợt, trên trán là sự đau đớn khó chịu, khóe miệng cũng liên tục trào máu, trúng phải nhiều Hổ Gầm Long Ngâm như thế, dù cô ta có cấp bậc tinh thần cao cách mấy cũng chẳng thể đỡ nổi.
Phụt!
Một người khác cũng phun máu chính là Triệu Bân, đang lơ lửng giữa không trung nhưng cũng lảo đảo, không biết là bị Sở Vô Sương đánh quá thảm, hay là do gào to quá nên khiến phổi và võ hồn bị thương.
“Cuối cùng vẫn bị hắn phá”, lão đạo Âu Dương ho khan nói.
Mới vừa nãy còn thề son sắt nói Cơ Ngân sẽ thua, thời gian mới trôi qua có bao lâu đâu đã bị vả mặt bôm bốp rồi. Các trưởng lão khác cũng ho khan, họ không đánh giá cao Cơ Ngân, kết quả hắn lại nhảy ra được rồi.

“Lần đầu tiên dùng thuộc tính thứ tư đã bị phá, có thấy xấu hổ không nhỉ”.
Kiếm Nam cầm một quyển sổ ghi chép, lại gạch thêm một cái lên đó, mỗi nét gạch đó là một lần đầu tiên, mấy kỷ lục mà Cơ Ngân đạt được hắn ta đều ghi rất kỹ, chờ sau này lôi ra làm màu khoe khoang các kiểu.
“Cơ ngân… Ngươi thật sự rất khá”, Sở Vô Sương đứng thẳng dậy, ngửa đầu nhìn lên trời.
“Sư tỷ nể tình”, Triệu Vân lảo đảo một chút cũng đứng vững, thở hắt ra một hơi thật dài.
“Ngươi… Không thể thắng được ta”, Sở Vô Sương thản nhiên nói.
“Cái đó thì chưa chắc”, Triệu Bân bình tĩnh lại, bắt đầu ma sát mãnh liệt.
“Đại chiêu, hắn lại sắp dùng đại chiêu rồi”, Man Đằng gào to.
“Cực đạo: Đại La Thiên Thủ”.
Chợt nghe thấy tiếng gào của Triệu Bân, một chưởng từ trên trời đè xuống.
Lọt vào tầm mắt họ chính là bàn tay năm ngón khổng lồ, những ngón tay được khắc chữ triện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.