Chương trước
Chương sau
Hơn nữa một cú Phách Thiên Trảm này của Cơ Ngân lại có uy lực mạnh hơn, bá đạo hơn của hắn ta.
“Phá… cho ta!”, Triệu Bân rống lên, đao quang cũng đánh tới.
Răng rắc!
Tiếng kính vỡ vang lên, thanh thúy mà dễ nghe vô cùng.
Đúng vậy, Ngũ Cực Huyền Linh Kính của Sở Vô Sương vỡ rồi. Ngay cả bản thể của cô ta cũng bị ép phải ra ngoài. Nhìn từng mảnh kính vỡ còn nhuộm hào quang năm màu chợt hóa thành kiếm quang năm màu, chém về phía Triệu Bân, sự hiếu chiến trong lòng Sở Vô Sương cũng tăng lên, ít nhất cô ta còn có thể phản công trước.
Vù!
Ma huyết quay cuồng trong người Triệu Bân, hắn vung mạnh bá đao.
Chung quanh bá đao xuất hiện gió mạnh, cuốn trời cuộn đấy, chém tan cả kiếm quang đang bay tới.
“Tiếp đi!”, Triệu Bân lại hét lên, đao cũng được vung mạnh.
“Định!”, một ngón tay Sở Vô Sương chỉ lên trời, thi triển cấm thuật đáng sợ.
Triệu Bân nhảy lên không, bị một đòn này định thân, hắn còn chưa có cơ hội phá vỡ trói buộc thì một tia kiếm quang năm màu lại bay tới. Một kiếm này đánh bay Triệu Bân, ngay cả bá đao cũng bị chấn tới lật thân, kết cục của nó như lang nha bổng trước đó, bay thẳng ra quảng trường, làm sụp một tòa lầu gác.
Ầm!
Triệu Bân vừa đạp một chân xuống đất là giẫm vỡ cả đài chiến đấu.

Trúng một cú chém năm màu của Sở Vô Sương, chân nguyên hộ thể của hắn bị phá vỡ, trước ngực có thêm vết thương, kiếm ý xâm nhập bị hắn cưỡng ép hủy diệt, vết thương cũng nhanh chóng khép lại.
Sức mạnh tái sinh tới cực hạn khiến mọi người có mặt đều hoảng hốt.
Nhìn đi, tên này này còn bản lĩnh to lớn lắm này! Không chừng có che giấu át chủ bài nữa!
“Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt!”
Một tay Sở Vô Sương bấm niệm thần chú, lại là một bí thuật.
Vừa dứt lời, bầu trời bỗng rung chuyển, vốn dĩ trời còn đang trong xanh đột nhiên trở nên tăm tối như một màn đen che mất, cả bầu trời lập tức tối lại. Trong bóng có một vầng trăng tròn mọc lên, ánh trăng bao phủ xung quanh, tuyết trắng lả tả bay, từng cánh hoa năm màu từ trên trời rơi xuống, nhìn võ đài đều thấy sự thay đổi khôn lường như thể có cuồng phong hô hoán mang theo tiếng kiếm rít chói tai nhưng lại vô hình.
“Cảnh tượng kỳ quái mà đẹp thật!”, Man Đằng ngẩng đầu lên nhìn.
“Cảnh tượng kỳ quái con mịa nhà ngươi, đó là huyễn thuật”, Tô Vũ giơ tay ra đánh cho hắn tỉnh người.
“Huyễn thuật của năm thuộc tính giao nhau mạnh hơn Vạn Hoa Thiên Linh của Liễu Như Nguyệt nhiều”.
“E là Cơ Ngân đã trúng chiêu rồi”, Kiếm Nam nói, hắn ta nhìn lên đài chiến đấu thấy Cơ Ngân như một bức tượng điêu khắc, ánh mắt dần mất đi tia sáng, hiển nhiên đã trúng ảo thuật, vẻ mặt cũng đờ ra.
Những gì mà người ở bên ngoài nhìn thấy lại khác với Triệu Bân nhìn thấy.
Trên người hắn xuất hiện rất nhiều vết máu, nhìn tình trạng vết thương hẳn là do kiếm tạo ra, là một loại gió vô hình, hơn nữa còn mang theo tiếng rít của kiếm. Hắn sử dụng Vạn Pháp Trường Sinh quyết để chữa lành vết thương,
cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn tuyết trắng bay là tà, nhìn cánh hoa bay đầy trời, ánh trăng trong không gian và màn đêm đen kịt. Tuyết trắng rất kỳ lạ, ẩn chứa trong đó là sức hóa diệt, cánh hoa mộng ảo có sức hút cực mạnh, ánh trăng màu bạc có thể ăn mòn thể hôn của hắn, ngay cả Vạn Pháp Trường Sinh quyết cũng khó mà hồi phục lại các vết thương do ăn mòn gây ra. Kỳ lạ nhất vẫn là mần đêm tăm tối, thế mà lại phong ấn chân nguyên của hắn, ngay cả ma sát cũng đều bị mai một đi không it. “Ket thúc rôi”, lão Trần Huyền vuốt, rậu nới,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.