Chương trước
Chương sau
Đang nói chuyện thì một âm thanh vang đến tai Triệu Bân.
Triệu Bân vội vàng cất bầu rượu, chạy đến chỗ Vân Yên: “Chuyện gì thế sư phụ?”
“Còn chuyện gì được nữa, thưởng cho ngươi!”, Vân Yên vung tay ném một viên đan dược.
“Cái này… Sao con dám nhận”, Triệu Bân cười hơ hớ, nói thì nói thế nhưng tay đã nhận lấy, được tặng đan dược thế này, lại còn là tam vân đan, có thể hồi phục chân nguyên của bản thân trong thời gian ngắn, hắn biết Vân Yên muốn nói gì: Tỷ thí vẫn còn, hắn vẫn còn một trận chiến cần nhanh chóng hồi phục.
Trên thực tế, hắn cũng không tiêu hao bao nhiêu chân nguyên.
“Cảm ơn sư phụ”, Triệu Bân cười, cầm đan dược chạy đi nhưng không ăn.
“Tiểu đồ đệ nhà người khá là thú vị đấy”, Đào Tiên Tử cười nói.
“Không bao lâu nữa Sở Lam sẽ quay về tông, tiểu tử đó cất giấu bí mật gì, lai lịch thế nào, chỉ cần hỏi sẽ biết”, Linh Lung khẽ cười: “Bây giờ ấy à! Đúng là không nỡ gỡ lớp mạng che mặt bí ẩn đó xuống”.
Vân Yên không nói gì, chỉ cười dịu dàng.
Chờ, cô ta nhất định sẽ chờ đến khi nữ soái trở về sau đó tâm sự về Cơ Ngân.

“Sở Vô Sương, Liễu Như Nguyệt, lên đài”, Ngô Huyền Thông lại lên tiếng.
Liễu Như Nguyệt hít một hơi thật sâu, đi từng bước lên đài chiến đấu.
Sở Vô Sương xuất hiện thì lại thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, vầng sáng như pháo hoa rực rỡ rồi lại như huyết lệ.
Cùng là nữ đệ tử, cùng là yêu nghiệt, thế nhưng so với Sở Vô Sương thì phong thái của Liễu Như Nguyệt trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều, con cưng của trời cũng có đứa thương đứa ít thương hơn một chút, hiển nhiên, Sở Vô Sương được ưu ái hơn.
“Lại thêm một người nữa bị loại”, rất nhiều người nói thế.
Những lời đó không có người nào phản bác, Hàn Tuyết cũng thua đến thảm hại, Liễu Như Nguyệt chắc cũng không khá hơn là bao.
Mở!
Liễu Như Nguyệt lên tiếng, nhanh chóng triển khai cấm pháp.
Đánh với Sở Vô Sương thì không cần phải che giấu bất kỳ điều gì cả, chỉ có dùng đến cấm pháp mới đủ tư cách đánh thôi.
“Quyết Thiên Linh Kiếm”.
Liễu Như Nguyệt khẽ hé môi, tay cầm kiếm Thiên Linh lao tới.

Bí thuật bình thường thì thôi khỏi dùng cũng được, dùng cũng như không thôi, cứ nhằm đại chiêu mà dùng thôi.
Nhìn sang Sở Vô Sương, cô ta chỉ giơ hai ngón tay ngọc dễ dàng kẹp lấy kiếm Thiên Linh, vầng sáng ngũ sắc rực rỡ dâng tràn, sức mạnh bí ẩn lóe lên, nhanh chóng phá tan kiếm uy Thiên Linh chỉ trong một cái chớp mắt.
Liễu Như Nguyệt kêu rên, bị một đòn đánh lùi.
Cùng cô ta ập tới là kiếm khí ngũ sắc.
Đấu pháp của Sở Vô Sương vẫn thế, người không hề cử động… Sẽ có kiếm khí ngũ sắc đuổi theo đối thủ chém.
“Kiếm uy mạnh thật”.
Liễu Như Nguyệt nghiêm mặt, thật sự chống lại Sở Vô Sương mới biết kiếm khí đó đáng sợ tới mức nào.
Chẳng kịp nghĩ nhiều, cô ta nghiêng người né tránh kiếm khí.
Đột nhiên, kiếm khí ngũ sắc như có linh hồn, một đòn không trúng mục tiêu thì nó lại chém ngược trở về.
Phá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.