Sau khi liếc nhìn xung quanh, Bạch Huyền Thạch lại trừng mắt nhìn Ngô Huyền Thông.
“Sư huynh, đây chỉ là hiểu lầm thôi”, Ngô Huyền Thông cười ha hả nói.
“Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc là ai ném?”, Bạch Huyền Thạch mắng, sắc mặt già nua càng lúc càng đen lại.
“Là hắn, Cơ Ngân”, trước khi Ngô Huyền Thông kịp lên tiếng thì đã nghe thấy có người khác nói lớn.
Người vừa lên tiếng chính là Ngụy Đằng, hắn ta không chịu đứng yên, bên cạnh đó còn có Trịnh Minh, Viên Miểu và Vũ Văn Hạo! Những người này lúc trước đều đã từng bị đập thê thảm, tất nhiên vẫn còn ghim thù trong lòng.
Làm sụp đổ một tòa cung điện nội môn, đây chính là tội lớn.
Hiếm khi mới có thể nắm bắt được một cơ hội tốt như vậy, cho nên tất nhiên bọn họ phải ngay lập tức kể tội Cơ Ngân.
“Cơ… Ngân?”
Bạch Huyền Thạch lại cau mày, bất giác nhìn về phía Triệu Bân.
Người của nội môn cũng đồng loạt nhìn về phía Triệu Bân, tuy bọn họ chưa từng nhìn thấy Cơ Ngân nhưng ai cũng có thể tìm được hắn bởi vì chỉ có một mình hắn là có cảnh giới Chân Linh ở trong Thiên Tông này.
“Là ngươi đã ném sao?”, Bạch Huyền Thạch nghi hoặc hỏi.
“Là ta”, Triệu Bân cười gượng nói: “Nhưng… chỉ là hiểu lầm thôi”.
Bạch Huyền Thạch không trả lời, những trưởng lão nội môn khác cũng không nói lời nào, tất cả đều cùng nhau tiến lên, đưa tay vuốt râu, liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới giống như đang nhìn một con khỉ vậy. Có một số người rảnh tay còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940567/chuong-1273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.