“Cố lên, cố lên”.
Man Đằng to con đang hết sức hăng máu nhảy qua nhảy lại ở dưới đài.
Giờ phút này hắn ta đã không còn nhớ tới ân oán với tiểu huynh đệ kia nữa, hắn ta đang ra sức cổ vũ cho Triệu Bân, nhìn thần thái của hắn ta rõ ràng là còn hưng phấn hơn Triệu Bân rất nhiều.
“Đi ra, ra đây cho ta”.
Triệu Bân hét lên dữ dội, ra sức kéo vị Phật khổng lồ ra khỏi vết nứt.
Vị Phật khổng lồ đã bị kéo hẳn ra ngoài từ phần thắt lưng trở lên.
“Thật đáng sợ”.
Lão Trần Huyền đã đứng bật dậy, hung hăng nuốt xuống một cái.
Ngay cả ông ta cũng như thế, huống chi là những đệ tử có mặt. Tất cả khán giả đều kinh ngạc đến há hốc mồm, khẩu hình miệng này có khi còn có thể nhét cả một quả trứng lớn vào tận sâu trong cuống họng.
Phụt!
Bát Nhã lại phun máu, từng bước lảo đảo về phía sao.
Cô ta ở trên không trung đã run rẩy như có thể ngã xuống dưới đất bất cứ lúc nào, Phật quang bao phủ lấy cơ thể của cô ta cũng đã nhạt dần.
“Đi ra đây cho ta”.
Triệu Bân lại rống lên, kèm theo đó lại là một tiếng ầm ầm kinh thiên động địa.
Vị Phật khổng lồ đã bị kéo hẳn ra ngoài vết nứt bầu trời.
Trong chớp mắt, tất cả khán giả bên dưới đều đứng bật dậy, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên trời, mắt thấy vị Phật khổng lồ đã được kéo ra ngoài, chính xác là hết sức khổng lồ! Toàn thân của vị Phật khổng lồ tỏa ra hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940564/chuong-1270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.