Chương trước
Chương sau
Nhìn sang Triệu Bân, mặc dù hắn bước chậm lại nhưng không hề dừng bước.
Chú Đại Bi cộng thêm chú Tịnh Thế thì đúng thật là rất mạnh, có điều còn phải xem dùng nó với ai nữa, hắn có võ hồn, hoàn toàn có thể chống đỡ được, dù cho chưa tu được võ hồn thì hắn cũng vẫn có thể phá vỡ chú của nhà Phật như thường.
“Quái thai gì vậy?”
“Tàn dư thôi cũng đã mạnh đến thế rồi, vậy mà hắn lại không sao cả!”
“Kỳ lạ”.
Tiếng thắc mắc ở bên dưới vang lên, không ai hiểu được nguyên nhân.
Đến rất nhiều trưởng lão cũng đều vuốt râu, ánh mắt đầy thắc mắc, tên này chỉ là cấp Chân Linh thôi, mà lại có thể chống đỡ được hai pháp chú lớn, sao hắn có thể làm được điều đó? Tinh thần của hắn mạnh đến vậy sao?
“Sao có thể?”, Bát Nhã khẽ nói và lại chau mày.
Cô ta thắc mắc rồi lại dùng thêm một chú pháp nữa, đó là chú Diệt Thế của nhà Phật.
Pháp chú này có uy lực cực kỳ mạnh, hợp nhất với chú Đại Bi và chú Tịnh Thế thì tạo ra một luồng sát ý. Trên sàn đấu, Phật quang lấp lánh, những chữ của Phật kinh đều di chuyển, lúc ẩn lúc hiện.

“Đã dùng ba chú pháp lớn luôn rồi!”, những người bên dưới đều run sợ.
Từ khi bắt đầu cuộc thi cho các đệ tử mới, đây là lần đầu tiên Bát Nhã cùng lúc dùng ba chú pháp.
Nhìn lại Triệu Bân, hắn vẫn rất bình tĩnh, từ đầu chí cuối, đều như không có chuyện gì xảy ra hết. Chuyện này khiến cho tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc, ba pháp chú lận đó, vậy mà lại không có tác dụng gì với tên đó hết.
“Còn gì nữa không?”, Triệu Bân lạnh lùng hỏi.
“Quái thai gì thế?”, Bát Nhã luôn giữ tâm tịnh như nước cũng phải tỏ vẻ kinh ngạc.
Phá!
Triệu Bân trả lời Bát Nhã bằng cách hét lớn một chữ.
Chữ đó đã cộng hưởng với võ hồn, lúc được thốt ra thì vừa to vừa bá đạo.
Phật quang lập tức biến mất, Phật âm đan xen ba chú pháp cũng tắt hẳn bởi chữ đó.
“Chuyện này…”, cả hội trường đều kinh ngạc.

“Sóng âm mạnh thật!”
Đến cả đám thiên tài như Nguyệt Linh, Mặc Đao và Liễu Như Nguyệt cũng phải chau mày.
Một chữ phá ba chú.
E rằng trong cùng thế hệ, ngoài Sở Vô Sương ra, không còn ai có thể làm được nữa.
“Sao cấp Chân Linh lại có thể có sức mạnh tinh thần lớn đến thế?”, Đan Huyền hơi nheo hai mắt lại.
Bí thuật sóng âm và sức mạnh tinh thần có liên quan trực tiếp với nhau.
Tinh thần đạt cấp độ cao thì đương nhiên bí thuật sóng âm cũng sẽ mạnh.
Nhưng rõ ràng Cơ Ngân chỉ mới cấp Chân Linh mà.
Còn Bát Nhã thì lại là cấp Huyền Dương, hơn nữa còn không phải là cấp Huyền Dương bình thường, nên Triệu Bân chỉ dùng một chữ mà có thể phá được một lần ba chú, chuyện này sao có thể? Lẽ nào tinh thần của cấp Chân Linh còn mạnh hơn cả cấp Huyền Dương sao?
“Nhóc con được lắm!”, Linh Lung xuýt xoa: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.