Chương trước
Chương sau
Vòng hồi sinh sau đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì, những người thua cuộc như Mục Thanh Hàn, Đường Hạo, Man Đằng, U Lan, Thanh Dao đều đã dùng cơ hội được sống lại rồi, vì vậy nên chỉ còn lại một mình Sở Vô Sương thôi, không có đối thủ thì cô ta được vào thẳng vòng trong.
“Cơ Ngân, Sở Vô Sương, Mặc Đao, Liễu Như Nguyệt, Hàn Tuyết, Vô Niệm, Bát Nhã, lên sàn đấu bốc thăm!”, Ngô Huyền Thông hét câu đó rất lớn. Trước đây là tinh anh trong các tinh anh, bảy người còn lại đây lúc này chính là yêu nghiệt trong tinh anh. Lúc đọc tên họ lên, ông ta còn liếc nhìn Cơ Ngân, không ngờ cái tên tiểu võ tu cấp Chân Linh này lại vào được vòng bán kết, xét trong lịch sử Thiên Tông, chắc hắn là người đầu tiên, dù cho hắn có dừng ở trận nào thì Cơ Ngân hắn cũng đều sẽ là một truyền thuyết.
Trong cảnh giới Chân Linh thì chắc hắn là người mạnh nhất.
“Các sư huynh sư tỷ đã nể mặt rồi!”, Triệu Bân trả lời.
Nói may mắn cũng được, có thực lực cũng được, hắn đánh đến được vòng này thì đã đến được gần đang Tỉnh Thần hơn một bước nữa rồi.
Gọi bảy người nhưng chỉ có sáu người ở trên sàn đấu.
Sở Vô Sương vẫn là người kiêu ngạo nhất, xét về đẳng cấp thì không ai có thể bì được.
“Quen rồi!”, Ngô Huyền Thông thầm lẩm bẩm.
“Quen rồi!”, bọn Triệu Bân đang rút thăm trên sàn đấu cũng nói câu đó.
Tám tấm thẻ ngọc nhanh chóng được treo lên tường, nhìn sơ là biết ai sẽ là đối thủ của ai, Liễu Như Nguyệt không có đối thủ, Cơ Ngân gặp Bát Nhã, nhóc Vô Niệm gặp Sở Vô Sương, Mặc Đao thì đụng Hàn Tuyết.
“Lần này mà ngươi còn thắng nữa thì ta sẽ theo họ của ngươi!”, lão Trần Huyền lớn tiếng mắng khiến những người có mặt ở đó nghe thấy, ai cũng đều quay lại nhìn. Họ biết “ngươi” trong lời của lão Trần Huyền là đang chỉ Cơ Ngân, vì hắn mà lão Trần Huyền đã thua rất thê thảm, đừng nói đến tiền cưới vợ, đến cả tiền mua quan tài cũng thua sạch rồi.
“Lần này mà ngươi còn thắng nữa thì ta sẽ ăn bàn luôn!”, lão Huyền Sơn lớn tiếng nói.
“Lần này mà ngươi còn thắng nữa thì ta cắt “cậu nhỏ” luôn”.

Lão Trần Huyền và lão Huyền Sơn đều chưa là gì, người tiếp theo mới gắt.
Đấy là Man Đằng, hắn ta trùm mền, đứng đốt lửa, hét lớn rất bá đạo.
“Ta thấy có thể xào được một đĩa!”, Tô Vũ nhắm đoán chiều cao của Man Đằng.
“Nướng lên sẽ ngon hơn, thêm ít thìa là và ớt nữa!”, Tư Không Kiếm Nam cũng nói chêm vào.
“Tỷ thí tân tông đúng đã tìm kiếm ra được biết bao nhân tài!”, rất nhiều trưởng lão xuýt xoa.
“Một tên Cơ Ngân đã hại biết bao người”, câu này cũng do các trưởng lão nói.
“Sao lại có nhiều người nghĩ không thông thế nhỉ?”, Thanh Dao nhìn sang lão Trần Huyền, rồi nhìn sang lão Huyền Sơn, cuối cùng mới nhìn sang tên to con Man Đằng, Thiên Tông nhiều kẻ tàn nhẫn, đúng là không sai!
Triệu Bân không nói gì, không thèm để tâm đến mấy lão già đó, mà chỉ nhìn sang Man Đằng.
Đợi lát nữa hắn sẽ không ngại cầm dao, cắt “cậu nhỏ” của tên đó xuống.
“Lần này mà ngươi còn thắng nữa thì ta sẽ phá sản mất!”
Ngô Huyền Thông khoanh tay, lui xuống, lúc đi ngang qua Triệu Bân còn than thở một câu.
Ý của câu nói đó rất rõ ràng: Người cần thua một trận, nếu để ta phá sản thì ta sẽ phá nhà người, con mẹ nó, dị thật chứ, đã thua mất mấy trận vì người rồi! Bọn Vô Niệm đều xuống sàn đấu. Trên sàn đấu, chỉ còn lại Triệu Bân và Bát Nhã. “Nhiều nhất là được ba hiệp!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.