Chương trước
Chương sau
Vừa mới dứt lời, hai tên đó đã bị nện cho.
Mộ Chiêu Tuyết là người nóng nảy, nhanh chóng thưởng cho mỗi người một cái tát, không cần mặt mũi nữa rồi hả?
“Vợ ngươi không ngoan một tí nào!”
“Tối ta giải quyết”.
“Bảo bối này… Tặng ngươi”.
Hai người thì thầm với nhau, Tô Vũ cũng lên tiếng, lén lút đưa gậy sắt cho Kiếm Nam.
Chẳng có ai xem hai tên này làm trò hề, ai cũng ngước lên đài chiến đấu.
“Nghe nói cô đánh đấm cũng khá được?”, Man Đằng hà hơi vào Lang Nha Bổng.
Hàn Tuyết cũng như Mặc Đao, không thích nói nhiều, hơi thở lạnh lẽo, khí chất cũng hờ hững và lạnh lùng.
“Cũng khá trùng hợp, ta đánh đấm cũng khá”.
Man Đằng hét thật to, Lang Nha Bổng được vung lên, đánh tới.
Hàn Tuyết không nói gì nhiều, chỉ giơ một tay kết ấn, đài chiến đấu không còn lành lặn nhanh chóng kết thành băng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, nhanh chóng lan đến Man Đằng, đặt chân lên lớp băng ấy thì chân nhanh chóng kết thành băng, cái lạnh dần lan từ chân hắn ta lên trên, chỉ trong vài giây, hai bắp chân hắn ta đã kết băng, với tốc độ này thì chắc chỉ trong mười giây cả người hắn ta sẽ thành tượng băng.

“Phá… Cho ta!”
Man Đằng hét lớn, chân nguyên cuồn cuộn bùng nổ và nóng rực, người chuyên tu thân thể có khí huyết chí dương, cố gắng chống lại sự lạnh lẽo, phá vỡ âm băng, bước ra ngoài, hai tay nắm chặt Lang Nha Bổng, giơ lên đỉnh đầu, đánh về phía Hàn Tuyết. Khoảnh khắc Lang Nha Bổng đánh xuống, sức mạnh khổng lồ cũng ập đến, theo mọi người thấy, gậy này của hắn ta mà nện xuống thì chẳng mấy ai chịu nổi.
Hàn Tuyết không dùng cứng đối cứng vì bàn về sức mạnh, cô ta không đánh lại Man Đằng.
Thân pháp cô ta cực kỳ huyền ảo, từng bước thoát khỏi phạm vi tấn công, thoải mái né được một gậy của Man Đằng, lại dùng một tay kết ấn, mũi nhọn băng như tấm lưới xuất hiện ngay bên hông chém thẳng về phía Man Đằng, mỗi một mũi nhọn băng đều lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hàn ý xâm nhập vào khí lực, có thể phá hủy căn cơ.
“Đến đây”.
Man Đằng là một người mạnh mẽ, hắn ta dùng cơ thể mình để đỡ, như một con sư tử điên cuồng đánh tới, những mũi băng nhọn chạm vào người hắn ta rồi vỡ tan thành từng mảnh, đừng nói là ghim vào được người hắn ta, còn chẳng phá nổi chân nguyên hộ thể.
“Pháp sư đánh với chiến sĩ hả?”
Đó là một câu mà tất cả mọi người có mặt ở đó muốn nói, Hàn Tuyết là pháp sư, Man Đằng là chiến sĩ, một bức tường thịt xông pha, một người hỗ trợ đứng tít đằng sau, sức sát thương cực cao, hai người họ đối đầu nhau cũng khá là thú vị, hai người họ mà gộp lại thành một nhóm thì hẳn sẽ là nhóm hoàn hảo lắm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đài chiến đấu cứ ầm ầm mãi không thôi, cát đá bay tứ lung tung.
Những trận chiến có mặt Man Đằng đều có rất nhiều âm thanh lớn, Lang Nha Bổng khổng lồ như thế, dù đánh chỗ nào cũng khiến nơi đó trở nên hỗn loạn, cũng may thân pháp của Hàn Tuyết cũng vượt trội không kém, chưa bị Man Đằng tóm lấy, nếu không chắc đã bị đánh cho liệt hết nửa người rối, cũng chẳng mấy ai đỡ nổi đồn tấn công của Man Đẳng. Hai người đang đánh nhau hăng say. Một người vung Lang Nha Bồng, dùng cơ thể để đỡ đòn, tấn công mạnh mẽ. Một người điều khiển âm băng, có thể chiến có thể đánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.