Vừa mới dứt lời, hai tên đó đã bị nện cho.
Mộ Chiêu Tuyết là người nóng nảy, nhanh chóng thưởng cho mỗi người một cái tát, không cần mặt mũi nữa rồi hả?
“Vợ ngươi không ngoan một tí nào!”
“Tối ta giải quyết”.
“Bảo bối này… Tặng ngươi”.
Hai người thì thầm với nhau, Tô Vũ cũng lên tiếng, lén lút đưa gậy sắt cho Kiếm Nam.
Chẳng có ai xem hai tên này làm trò hề, ai cũng ngước lên đài chiến đấu.
“Nghe nói cô đánh đấm cũng khá được?”, Man Đằng hà hơi vào Lang Nha Bổng.
Hàn Tuyết cũng như Mặc Đao, không thích nói nhiều, hơi thở lạnh lẽo, khí chất cũng hờ hững và lạnh lùng.
“Cũng khá trùng hợp, ta đánh đấm cũng khá”.
Man Đằng hét thật to, Lang Nha Bổng được vung lên, đánh tới.
Hàn Tuyết không nói gì nhiều, chỉ giơ một tay kết ấn, đài chiến đấu không còn lành lặn nhanh chóng kết thành băng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, nhanh chóng lan đến Man Đằng, đặt chân lên lớp băng ấy thì chân nhanh chóng kết thành băng, cái lạnh dần lan từ chân hắn ta lên trên, chỉ trong vài giây, hai bắp chân hắn ta đã kết băng, với tốc độ này thì chắc chỉ trong mười giây cả người hắn ta sẽ thành tượng băng.
“Phá… Cho ta!”
Man Đằng hét lớn, chân nguyên cuồn cuộn bùng nổ và nóng rực, người chuyên tu thân thể có khí huyết chí dương, cố gắng chống lại sự lạnh lẽo, phá vỡ âm băng, bước ra ngoài, hai tay nắm chặt Lang Nha Bổng, giơ lên đỉnh đầu, đánh về phía Hàn Tuyết. Khoảnh khắc Lang Nha Bổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940547/chuong-1253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.