Cuối cùng Triệu Bân cũng xoay người, lời nói đầy thấm thía, lúc đưa cho Huyễn Mộng còn làm ra vẻ mặt quyến luyến như thể vừa cắt ruột từ bỏ thứ mình yêu thích, ai nhìn vào cũng không thể ngờ được trong cuộn tranh đó cất giấu mấy thứ đen tối.
“Công pháp hả?”
Huyễn Mộng nhận lấy, lật tới lật lui xem xét một phen, đang định dùng bí thuật nhìn lén thì lại đụng phải cấm chú, cô ta không thể nhìn thấu, nhưng trông vẻ mặt Triệu Bân thế này chắc là vật bất phàm.
“Tặng cho Ma Tử nhà cô đấy, nếu cô dám lén lút mở ra xem thì hậu quả tự mà gánh lấy”, Triệu Bân nói đầy đứng đắn, nếu cứ muốn mở ra xem thì ta cũng không cản, bị nổ đừng tìm ta.
“Ta biết những nguyên tắc đó”, Huyễn Mộng không cho là đúng, tiện tay cất đi.
“Này thì gài ta, ta cho ngươi nổ khóc luôn”.
Lòng Triệu Bân vui như nở hoa, đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Ma Tử vùi đầu vào mở cuộn tranh, đang xem chảy cả máu mũi thì chợt nhìn thấy mấy cái bùa nổ.
Có hoảng hốt không?
Có bất ngờ không?
“Ngươi… Cười cái gì thế?”, Huyễn Mộng liếc nhìn Triệu Bân.
“Không có gì, nấu cơm thôi”, Triệu Bân lại ngồi xuống tiếp tục múc gạo.
Bữa sáng được làm xong rất nhanh, mùi cơm chín lan tỏa khắp nơi.
Bữa ăn này đã cho Huyễn Mộng mở mang tầm mắt về lượng cơm của Triệu Bân, hắn đúng là cái thùng cơm!
“Một gốc cải xanh như thế mà lại bị heo giẫm nát rồi”.
Bọn Tô Vũ lại tới, từ xa đã nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940530/chuong-1236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.