Chỉ vì một Cơ Ngân mà bọn họ đã thua cược hộc máu, không có tồi tệ nhất, chỉ có tồi tệ hơn.
“Cũng tạm ổn”, Triệu Bân cười nói.
“Khi nào Sở Lam trở lại thì ta phải hỏi kỹ mới được”.
Cuối cùng Linh Lung cũng nhấc đũa lên, nếu như hỏi mà Cơ Ngân không chịu nói thì cũng chỉ có thể hỏi nữ soái mà thôi.
Nếu như tấm màn bí mật bị tháo xuống sớm quá thì sẽ chẳng còn gì thú vị nữa.
“Ngươi đã thu nhận được một đồ nhi tốt”, Đào Tiên Tử mỉm cười nói rồi cũng nhấc đũa lên.
“Là do các sư huynh sư tỷ đã nhường mà thôi”, Vân Yên nói lời này nghe rất thấm thía, mấy trưởng lão kia không thèm xem xét mà đã đá qua đá lại, cuối cùng lại đá một đồ nhi tốt cho cô ta!
Mục Thanh Hàn che miệng cười trộm, mấy trưởng lão đó không biết đã phải hối hận biết bao nhiêu.
Sau khi ăn xong, Đào Tiên Tử và Linh Lung đều ở lại, ngày mai họ mới đi nơi khác.
Đêm dài yên tĩnh.
Triệu Bân ngồi xếp bằng trong phòng, cố hết sức khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Vân Yên lướt vào phòng như một bóng ma, mang theo một mùi thơm mê người, sau khi bước vào, cô ta ngay lập tức liếc nhìn Triệu Bân, sau đó lại nhìn xung quanh, phát hiện trên tường có khắc rất nhiều cấm chế.
Thảo nào hôm đó cô ta bị lóa mắt, xuyên tường còn bị đụng đầu.
Đồ nhi của mình còn thông hiểu bàng môn tả đạo sao? Những cấm chế này là để phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940527/chuong-1233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.