Chương trước
Chương sau
Bầu không khí vẫn hết sức náo nhiệt, trên đài hừng hực khí thế mà dưới đài cũng hào khí ngất trời.
Có người thăng cấp, cũng có người thua cuộc.
Có người thua cuộc thực sự bị loại bởi vì cơ hội hồi sinh đã được sử dụng hết từ trước.
“Hi Nguyệt, Tề Không, lên đài”, Ngô Huyền Thông lại hô lên.
Lời còn chưa dứt thì U Lan đã nhảy lên đài, đối thủ của cô ta cũng vậy.
Triệu Bân mở mắt nhìn thoáng qua một cái, sau đó lại nhắm mắt, trong trận chiến này U Lan không hề có áp lực gì, Tề Không mặc dù cũng có nội tình thâm hậu nhưng vẫn không phải là đối thủ của U Lan.
Đúng như hắn dự đoán, Tề Không đã bị đánh bại chỉ sau mười chiêu.
Sau trận này cũng không còn ai được gọi lên đài nữa, đây đã là trận cuối cùng của vòng một.
Ngô Huyền Thông nhìn lên trời, sau đó mới nói: “Các đệ tử còn cơ hội hồi sinh mau lên đài rút thăm”.
Trong vòng một có năm mươi bốn người chia thành từng đôi chiến đấu, hai mươi bảy người được thăng cấp và hai mươi bảy người còn lại chờ vòng hồi sinh, chỉ có điều trong số hai mươi bảy người còn lại cũng có không ít người đã sử dụng cơ hội hồi sinh từ trước cho nên đã thực sự thua cuộc. Trên đài lúc này chỉ còn lại mười lăm người chia làm bảy đôi chiến đấu, lại dư ra một người được vượt vòng, như vậy sẽ có thêm tám người được thăng cấp.
“Ngươi làm được không?”, Tư Không Kiếm Nam nhìn Lâm Tà hỏi.
Lâm Tà trước đó đã đánh bạc mạng với Doãn Hồn, cho nên vết thương cũng nghiêm trọng hơn người khác, tới bây giờ vẫn chưa bình phục.

“Hắn ta có thể thăng cấp thì ta cũng có thể”, Lâm Tà nói rồi nhìn về phía Đường Hạo.
Đường Hạo cũng là một yêu nghiệt xuất chúng bị Triệu Bân đập đến thân tàn ma dại, thế mà hắn ta vẫn có thể đứng được trên đài, chính là nhờ sư phụ của hắn ta đã tốn không ít công sức chữa trị vết thương cho hắn ta bằng linh dược. Cho nên mới nói, chỉ cần còn một hơi thở thì cứ lên đài rút thăm, biết đâu bản thân lại may mắn rút được ngọc bài vượt vòng thì sao?
Trong trận tỷ thí tân tông lần này, may mắn cũng rất quan trọng.
Bởi vì chuyện này, sư phụ của Đường Hạo cũng đã không ít lần trừng mắt liếc nhìn Triệu Bân, sắc mặt già nua tối sầm lại.
Tên nhóc nhà ngươi đánh đồ nhi của ta ra nông nỗi này, làm sao nó có thể tiếp tục tham gia tỷ thí tân tông được nữa?
“Ta không có nhận lời trách cứ đó đâu nhé!”, Triệu Bân thầm phản bác trong lòng.
Chính thiếu chủ Đường Môn đã gây thất vọng, không kịp phóng ra ám khí cho nên mới bị hắn đập mà thôi.
Mà chiêu thức đập người của hắn cũng tự có quy tắc của nó, hoặc là không đập, chứ nếu đập thì phải đập cho tàn phế.
“Sư tỷ, rút thăm tốt nhé”, Triệu Bân gửi lời chúc phúc tới Mục Thanh Hàn.
Mục Thanh Hàn mỉm cười, từng bước bước lên đài cùng với mười bốn người còn lại.
“Người tàn tật có quyền ưu tiên. Te Không Kiếm Nam hô lên một câu bảo người khác tránh đường. Đường Hạo liếc mắt nhìn Tư Không Kiếm Nam một cái, người tàn tật tất nhiên là đang ám chỉ hắn ta, ở đây chỉ có hắn ta là đang chống nạng mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.