Vèo! Vèo!
Mục Thanh Hàn và Liễu Như Nguyệt trên đài đều có thân pháp hết sức quỷ mị.
Đứng từ bên dưới đài nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy hai bóng đen đang bay qua bay lại cực nhanh.
“Thân pháp huyền ảo quá”.
Nhóm đệ tử lâu năm cũng có nhãn lực không tồi, có thể nhìn ra được động tác thi triển của hai người trên đài, hai mắt liên tục đảo lên đảo xuống, bọn họ đánh tới đâu thì các đệ tử lâu năm đều có thể nhìn ra tới đó, nhưng đối với các đệ tử mới hoặc có tu vi yếu hơn thì chuyện này lại rất khó khăn, bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng kiếm khí va chạm và những tia lửa bùng lên rực rỡ mà thôi.
Không khó để thấy Mục Thanh Hàn đang rơi xuống thế hạ phong.
Có lẽ là do huyết mạch tương khắc, các chiêu thức của nàng ta đều bị kìm hãm, bộ y phục trắng tinh của nàng ta lúc này đã bị nhuốm màu máu đỏ, từng đạo kiếm khí mang ánh sáng Thiên Linh ẩn chứa sát khí đã chém vào cơ thể của nàng ta, khiến cho miệng vết thương rất khó khép lại.
Ngược lại, tư thế chiến đấu của Liễu Như Nguyệt vẫn hết sức nhẹ nhàng thanh tao.
“Kiếm tốt”.
Lão đạo Âu Dương nhìn thấy thanh kiếm của Mục Thanh Hàn thì liền thốt lên một tiếng cảm thán, không biết nó được làm từ vật liệu gì nhưng vầng hào quang màu tím nổi lên trên thân kiếm chắc chắn chính là hào quang của tử lệ binh tinh.
Lão ta có thể nhìn ra, tất nhiên những trưởng lão ở đây cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940493/chuong-1199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.