Lạc Hà ho gượng, giả bộ như không nhìn thấy, đồ đệ ta ấm ức nên phải tìm người để trút giận.
“Đồ đệ nhà ngươi có sức ảnh hưởng thật đấy!”, Đào Tiên Tử và Linh Lung đều xuýt xoa.
Trận đấu của các đệ tử mới lúc nãy cũng không náo nhiệt bằng bay giờ.
Không ngờ tiết mục đặc biệt này lại khiến cho cục diện loạn đến như vậy.
Vân Yên xoa chân mày, đồ đệ nhà cô ta thật sự không chịu yên phận gì hết, mỗi lần xuống núi đều gây sự.
“Ta ứng chiến!”
Triệu Bân hét lớn lên giữa những tiếng mắng chửi nối đuôi nhau như sóng biển.
Hắn phải lên tiếng thôi, nếu còn không lên tiếng thì họ còn tưởng hắn là một con chuột nữa.
Hắn vừa thốt lên câu đó thì hai bên liền im lặng.
Bọn Vệ Xuyên và Ngụy Đằng đều nở nụ cười lạnh lùng, đấy là kết quả mà bọn họ muốn, chỉ cần Cơ Ngân chịu lên sàn đấu thì chuyện gì cũng dễ nói, vậy thì cũng không uổng công bọn họ đã tụ lại với nhau để mắng chửi.
“Đầu óc ngươi có vấn đề rồi sao?”, Tô Vũ lườm Triệu Bân.
Bọn Dương Phong cũng cười gượng, mắng lâu như vậy mà cũng không ngăn được cái tên này.
“Đúng là cản trở ta kiếm tiền mà!”
Triệu Bân len lỏi qua các kẽ hở, xuyên qua đám đông và nhảy lên sàn đấu.
Những người tham gia trận mắng chửi lúc nãy đều tập trung dưới sàn đấu.
Hai bên đều nhìn nhau không vừa mắt, vẻ mặt cứ như muốn đánh hội đồng.
Các trưởng lão và đệ tử đến xem kịch đều tìm chỗ ngồi xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940477/chuong-1183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.