Triệu Bân tiến về trước một bước, nắm lấy cổ tay của Hán Triều.
Hắn thi triển các động tác khá chuẩn mực: Vận khí huyết, dùng sức ở hông và chân, chuẩn xác vung đối phương lên không.
Giây phút đó, không biết có bao nhiêu người thót tim.
Hễ ai mà bị hắn bắt được thì chỉ có cái kết thảm và thảm hại hơn mà thôi.
Tiếp đó, ba tiếng vang lớn liên tục vang lên, tiếng sau còn lớn hơn cả tiếng trước.
Sau ba cú đập liên tiếp.
Khi Triệu Bân đứng vững thì Hán Triều đã phải quỳ xuống, nằm bẹp dưới hố sâu hình người. Đá vụn văng tung tóe ra vẫn chưa rơi xuống hết thì đã thấy máu trào ra từ miệng Hán Triều, lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn, xương cốt khắp người đều bị gãy gần hết, còn có cả tiếng la thảm thiết trước giờ chưa từng có nữa.
“Vậy… Là xong rồi sao?”, những người đứng xem ngây ra.
“Người ta đánh nhau đều tính bằng hiệp, còn người này thì tính bằng giây mà!”
“Ba giây, không thể nào hơn nữa”.
“Nếu như lên giường mà cũng nhanh như thế thì thật đau lòng”.
Rất nhiều tiếng xuýt xoa, tặc lưỡi, gần như từ lúc Triệu Bân tấn công đến khi Hán Triều ngã xuống, thời gian cũng chỉ có ba giây mà thôi, gọi hắn là “chàng ba giây” thì cũng không ngoa, nằm xuống nhanh không ai bằng.
“Cái tên nhóc này”.
Ngô Huyền Thông đang ở trên sàn đấu cũng hơi chau mày.
Tên nhóc trong lời của ông ta là đang chỉ Triệu Bân, tu vi cấp Chân Linh mà có tốc độ như thế thì nhanh quá, nhanh đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940454/chuong-1160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.