“Vệ sư huynh, huynh nhất định phải giải quyết chuyện này cho ta!”
Trịnh Minh nói với hai mắt còn ngấn lệ, không biết là diễn hay là muốn khóc thật, từ ngoài nhìn vào có vẻ là nửa này nửa kia, hôm đó giữ thể diện cho lão đại bị Cơ Ngân đánh cho một trận, bị đánh tàn phế không nói, còn thua mất hai trăm hai mươi vạn lượng, ngẫm lại cũng thấy đau lòng chứ?
“Ta chờ ngươi ở diễn võ đài”.
Lời Vệ Xuyên nói mang theo một loại sóng âm vang vọng nửa Thiên Tông.
“Trò hay tới rồi”.
“Trước đó đánh nhau hăng hái lắm mà, bây giờ Vệ Xuyên về Thiên Tông rồi, không biết hắn có chịu ứng chiến hay không”.
“Tám trăm lượng, ta cá hắn không dám tới đâu”.
Chỗ diễn võ đài lại xuất hiện rất nhiều bóng người, đệ tử chăm chỉ cũng không còn chăm chỉ nữa, đều chạy tới xem cuộc vui, một kẻ vào cửa sau đánh năm trận, đánh tàn phế năm người, rất muốn nhìn thấy cảnh Cơ Ngân bị đánh, Thiên Tông to như thế, dù sao cũng phải có một người giải quyết hắn chứ.
“Đồ nhi của ngươi chạy đi đâu rồi”.
Trên đỉnh Tử Trúc, Linh Lung đồ đệ của Hồng Uyên đến thăm, tìm khắp lầu các của Mục Thanh Hàn lẫn lầu các của Triệu Bân vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, đến Thiên Tông nghe thấy sự tích huy hoàng của hắn, ghẹo đến tận gái của đỉnh Lạc Hà, một bức thư tình nổi tiếng khắp Thiên Tông, những người lên đài đánh nhau với hắn đều liệt hết nửa người. Kẻ nữ soái giới thiệu đến quả nhiên là nhân tài.
“Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940404/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.