Người áo đen cứ quát mãi, không quan tâm đến bọn cướp, chỉ lo đuổi theo Triệu Bân.
Triệu Bân lướt đi như gió, lủi thẳng lên đỉnh một ngọn núi.
Khi tới trước vách núi đen, hắn nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, lập tức nhảy xuống.
“Trên trời không đường, dưới đất không cửa”.
Người áo đen cũng là một anh hùng, nhảy xuống đuổi theo Triệu Bân nhưng lúc rơi xuống cũng không chịu yên, kiếm khí cứ đánh thẳng từ trên xuống, cố gắng giết hắn trước khi rơi xuống đất.
“Chọn phần mộ cho ngươi đấy, thấy đủ rồi thì lo mà xuống đi”.
Triệu Bân mắng to, lại dùng bùa tốc hành, như một vầng sáng bay thẳng từ trên xuống.
Rơi xuống đất sớm sẽ dễ giải quyết người áo đen hơn.
Cách mặt đất khoảng vài mét thì hắn dùng bùa lơ lửng, cố gắng giữ mình giữa không trung.
Tốc độ của người áo đen chậm lại, lòng bàn tay tràn đầy chân nguyên, rơi xuống từ trên cao như thế, Huyền Dương tầng cao nhất cũng không chịu nổi, lão ta tính rồi, trước khi rơi xuống đất cứ đánh một chưởng xuống đó để giảm xóc.
“Thiên lôi trận”.
Triệu Bân cắm một kiếm xuống mặt đất, đất nứt vỡ ra, những tia sét bắn lên, bán kính mấy trăm mét đều bị công phạt, người áo đen chưa rơi xuống đất chính xác là một cái bia sống.
“Ranh con, ngươi được lắm”.
Người áo đen hừ lạnh, tạo thành chân nguyên hộ thể, cố gắng chống lại sấm sét, sau đó một chưởng đánh thành dấu tay năm ngón dưới mặt đất, phá thiên lôi trận, vì thế trên người lão ta cũng xuất hiện thêm những vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940395/chuong-1101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.