“Là do sư phụ ta nấu đấy!”
Triệu Bân thấy ánh mắt của Vân Yên không ổn thì chọt nhẹ Tô Vũ.
Hắn vừa dứt lời thì đối phương đã không bưng vững bát cơm nữa, hắn ta tưởng đâu là do Triệu Bân nấu nên mới nói như thế, hiểu nhầm to rồi! Đã nói rồi mà, đang yên đang lành, tự dưng lại có gió lạnh từ đâu lùa vào.
“Chà, đang ăn cơm sao?”
Giờ mà vẫn còn có khách đến, đấy là lão đạo áo tím, là khách không mời mà đến.
Bọn Tô Vũ đều nhận ra lão ta nhưng Triệu Bân thì mới gặp lần đầu, hắn có thể ngửi thấy hơi thở lôi điện rất bá đạo. Nếu như hắn đoán không sai thì đây chắc là luyện đan sư của Thiên Tông, không biết tên húy là gì nhưng người ta đều gọi lão ta là lão đạo Âu Dương.
“Âu Dương sư huynh, sao lại có thời gian đến đây thế này?”, Vân Yên mỉm cười và nói.
“Đến chơi thôi!”
Lão đạo Âu Dương khoanh tay, cười nói. Lão ta không thèm nhìn Tô Vũ, cũng không thèm nhìn nhóc mập Tử Viêm, chỉ nói một câu với Vân Yên rồi bước đến bên cạnh Triệu Bân, nhìn ngang nhìn dọc đánh giá hắn với ánh mắt rất kỳ lạ.
Sao thằng nhóc này lại ăn được thế nhỉ?
Đương nhiên, lão ta không phải đến để xem Triệu Bân ăn cơm mà là đến để xem thiên lôi, cũng không biết là ông ta đã nghe ai nói vụ này. Nhưng nghe ai nói thì cũng không quan trọng, điều quan trọng là không ngờ cái tên Cơ Ngân này lại có thiên lôi, hơn nữa còn là thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940356/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.