“Bệnh nghề nghiệp!”, Triệu Bân nói xong đã ôm chậu cơm và cầm đũa lên. Cái thứ “bệnh nghề nghiệp” chắc hẳn là thói quen rồi, chỉ cần có người bị hạ gục, chắc chắn hắn sẽ lục soát một phen.
Theo lời Tú Nhi nói thì chiến lợi phẩm ấy mà, không lấy cũng uổng.
Mục Thanh Hàn nghe xong mà khóe miệng giật giật, hóa ra ngươi thường xuyên làm chuyện này.
Vân Yên bị chọc đến mức dở khóc dở cười, hay cho câu “bệnh nghề nghiệp”, ngươi vừa mới đi thì sư phụ Trịnh Minh đã chạy tới đòi đồ, xong việc còn trách mắng cô ta một hồi, đánh đồ đệ của người ta tàn phế thì chớ, lại còn cướp đồ, có biết đạo đức của người luyện võ không hả, ăn cướp đó hả?
May mà bản lĩnh mắng chửi người khác của cô ta cũng không phải chuyện đùa, đồ đệ giỏi thế, sư phụ đâu thể kém cỏi được.
Triệu Bân ôm chậu cơm, liên tục lùa cơm.
Tâm trạng tốt nên sức ăn cũng tốt hơn hẳn, lần nào xuống núi cũng có thu hoạch, biểu diễn trên võ đài kiếm được hai mươi vạn, Đan Huyền còn thưởng cho hắn một viên đan ba vân, ở Linh Quả Viên được ăn uống no nê, đã thế còn được một cái đĩa ngọc khắc Độn Giáp Thiên Tự, đợi lát nữa ăn cơm xong sẽ đem nó luyện vào kiếm Long Uyên.
Nhắc đến Linh Quả Viên, linh quả mà hắn hái được bày đầy một khay.
Đừng nói đến Mục Thanh Hàn, tới cả Vân Yên cũng phải nhướn mày, bản lĩnh của tên này không hề nhỏ nha.
“Tỷ thí tân tông chỉ còn bảy ngày thôi, yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940354/chuong-1060.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.