“Báo đáp ân nhân như thế à?”
Triệu Bân ôm ngực, truyền lời sai cũng không có gì đáng sợ, nhưng hiểu lầm lan xa thì lại hơi căng.
Cả Nguyệt Linh nữa, không chịu thì thôi đi, còn dán lên.
Đến bây giờ, người gửi thư thì chẳng sao cả.
Kẻ đi đưa hộ như hắn lại nổi khắp Thiên Tông, hơn nữa trước đó hắn cũng vừa mới nổi lên xong đấy!
“Ta nhìn lầm ngươi rồi”, Tô Vũ lạnh lùng nói.
“Đó là một hiểu lầm, có người đã truyền lời sai”, Triệu Bân ho khan.
“Có người truyền lời sai?”, Tô Vũ nhíu mày: “Ngươi không tự tay giao thư cho Nguyệt Linh?”
“Ta nhờ sư muội cô ta gửi”.
“Ngươi… Đưa thư như thế hả?”
“Đừng vội, lát nữa ta lên đỉnh Ngọc Tâm giải thích với ngươi”.
“Thôi, ta không muốn hai chữ Cơ Ngân trên tờ giấy đó thành tên Tô Vũ của ta”.
“Ý ngươi là ta chịu tiếng oan thay ngươi á!”, bấy giờ, đầu Triệu Bân đầy vạch đen.
“Ai bảo ngươi đưa thư kiểu thế”, Tô Vũ rung đùi đắc ý.
May là truyền lời sai, nếu không người nổi tiếng khắp Thiên Tông hôm nay là hắn ta.
Bị từ chối cũng không sao cả, nhưng bị từ chối trước mặt nhiều người như thế thì mất mặt lắm.
Hắn ta điển trai thế này, vẫn phải giữ lại thể diện chứ.
“Ồ, Cơ Ngân đây mà! Làm văn hay đấy!”
Hai người đang đùa thì chẳng biết ai đã lên tiếng khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển từ bức thư kia sang, so với thư tình thì nhân vật chính là hắn không nên mặt dày mày dạn xuất hiện ở đây.
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940325/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.