Chương trước
Chương sau
Chưa xong, chuyện này vẫn chưa xong đâu! Hắn ta nhất định phải tìm lại mặt mũi, không đánh cho Triệu Bân tàn phế thì chưa xong được!
Tiện thể hắn ta cũng thầm mắng Tô Vũ một trận.
Sớm không đến, muộn không đến, cứ chọn vào lúc này, làm hỏng chuyện tốt của ông đây!
Trên thực tế, may mà Tô Vũ đến.
Nếu không thì hôm nay hắn ta thật sự bị ai kia đánh cho tàn phế rồi.
“Đừng sợ, sau này ca sẽ che chở cho ngươi!”
Tô Vũ hất tóc, mái tóc rẽ giữa thật sự rất nổi bật.
“Vậy thì đa tạ sư huynh!”, Triệu Bân mỉm cười và định bỏ đi.
“Đừng đi!”, Tô Vũ kéo Triệu Bân lại và nói: “Nào, giúp ca một chuyện!”
“Chuyện gì cơ?”
“Ca để ý một cô gái, giúp ca gửi bức thư tình đi”.
“Tự gửi đi!”
“Ngại lắm mà!”, Tô Vũ cười hí hí.
Triệu Bân nghe đến chữ “ngại” thì liếc mắt nhìn đối phương.

Vẻ mặt dâm tà… à không, vẻ mặt nhiệt tình nhiệt liệt khi cầm Tử Ngọc hôm trước đâu rồi?
“Giúp ta chạy chân một chuyến, lúc về ta mời ngươi uống rượu”, Tô Vũ vừa nói vừa kéo Triệu Bân đi mà không cần biết hắn có đồng ý không, sau đó còn tiện thể lấy thư tình ra và mở cho Triệu Bân xem.
“Chắc đây là một bức thư tình!”
Triệu Bân nhìn thấy thì thầm lẩm bẩm trong miệng, không khỏi nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt khác.
Cái tên trông giống Hán gian này mà lại biết thơ thẩn, tình tứ đến thế à.
Có điều nét chữ nguệch ngoạc cứ như được viết bằng chân.
“Tài viết lách của ca ổn đấy chứ?”, Tô Vũ chỉnh lại cổ áo.
“Gửi đi đâu đây?”, Triệu Bân hỏi.
“Nguyệt Linh ở đỉnh Ngọc Tâm”, Tô Vũ mỉm cười.
Triệu Bân nghe xong thì chau mày, U Lan chính là đệ tử đỉnh Ngọc Tâm.
Còn về Nguyệt Linh thì hắn từng nghe nói, cô ta là đại đệ tử của đỉnh Ngọc Tâm, tên của cô ta có liên quan đến huyết mạch, hay nói cách khác là tên cô ta được đặt theo huyết mạch, và huyết mạch đó gọi là thể Nguyệt Linh.
Nghe tên là biết có liên quan đến mặt trăng, có thể hấp thụ ánh trăng để dùng khi khẩn cấp.
Hắn đã từng đọc về huyết mạch này trong sách, vào đêm có trăng thì sức chiến đấu sẽ tăng vọt.
Về điểm này thì hơi giống với U Lan, trong đêm trăng tròn, sức chiến đấu của U Lan không chỉ tăng vọt mà rõ ràng là trở nên cực kỳ bá đạo, hơn nữa còn không nhận người thân người quen gì cả, dẫu hắn mở ma đạo thì cũng khó khống chế được cô ta.
Chớp mắt hai người họ đã đến chân đỉnh Ngọc Tâm.

“Ngươi đi đi, ta đợi ở đây!”, Tô Vũ đẩy Triệu Bân một cái.
Triệu Bân không trả lời, đi thẳng một mạch lên đỉnh núi.
Vốn dĩ hắn không rảnh đến mức đó, sở dĩ lần này hắn đi là vì bản thân cũng có việc muốn nhờ Tô Vũ giúp đỡ. Tên này có thể vào được tầng hai của Tàng Kinh Các, không chừng có thể lấy được bảo bối bí mật đó ra sớm hơn.
Nếu như thật sự có thể giúp mầm tạo hóa lột xác thì đó sẽ là một cơ duyên, từ đấy hắn cũng có thể đột phá lên Huyền Dương nhờ đó.
Vậy thì hắn sẽ nắm chắc chiến thắng trong tỷ thí tân tông của tông môn rồi.
Hắn đi được nửa đường thì trùng hợp gặp U Lan đang múa kiếm ở lưng núi.
Lúc hắn lên núi thì vừa đúng lúc cô ta cũng cất kiếm và lên núi.
Triệu Bân tiến nhanh về trước, nói: “Giúp đỡ chút nhé, đưa cái này cho sư tỷ của cô!”
U Lan không nói gì, vẻ mặt hơi bần thần, chắc là đột nhiên chiêm nghiệm được gì đó trong lúc luyện kiếm, tâm trí vẫn còn chìm đắm bên trong nên chỉ tùy tiện cầm lấy bức thư rồi nhanh chân nhẹ nhàng rời đi, cô ta vẫn còn đang tập trung lĩnh ngộ.
“Nói cho sư tỷ của cô biết, đó là do Tô Vũ của đỉnh Liệt Diễm gửi!”, Triệu Bân nói thêm một câu.
U Lan không trả lời, vì tâm trí vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên cô ta vốn dĩ không nghe thấy.
Đến khi lên đến đỉnh núi thì U Lan giao bức thư tình lại cho Nguyệt Linh.
“Ai gửi đây?”, Nguyệt Linh hỏi lại với vẻ thăm dò.
“Cơ Ngân của đỉnh Tử Trúc!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.