Chương trước
Chương sau
Đây cũng là những gì Lâm Tà đang nghĩ.
Muốn đánh nhau thì còn phải chọn thời cơ tốt.
“Đồ nhi”.
Đám người đứng xem còn chưa tản ra hết thì đã nghe thấy tiếng quát tháo, ngay lập tức đã có ba ngọn gió lớn từ xa nổi lên.
Khí thế của cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong quá mãnh liệt khiến cho hầu hết những đệ tử có mặt đều không đứng vững.
Tất nhiên những người vừa tới chính là sư phụ của ba người đang bẹp dí trên đài.
Nghe tin đồ nhi bị đập tơi tả, sư phụ lo lắng chạy tới nhưng đã quá muộn.
Thực tế thì bọn họ đã lao tới đây rất nhanh, nhưng đại chiến lại kết thúc còn nhanh hơn thế.
“Cơ Ngân!”
Tiếng gầm giận dữ nhanh chóng vang vọng khắp diễn võ đài.
Hắt xì hơi!
Triệu Bân hắt xì một cái, nhất định đang có rất nhiều người mắng hắn.
Ở bên cạnh hắn, Mục Thanh Hàn thỉnh thoảng liếc sang nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, nhìn sao cũng thấy tiểu sư đệ của mình chỉ là võ tu bình thường, không ngờ hắn lại dũng mãnh như thế, có thể đập tơi tả cả ba tên cảnh giới Huyền Dương.
“Nếu như sư phụ biết thì nhất định sẽ rất vui”, Mục Thanh Hàn cười nhẹ lẩm bẩm.

Ít nhất thì hai đồ nhi của sư phụ xuống núi không bị ai làm cho xấu mặt.
Không những không bị xấu mặt mà tiểu sư đệ còn khiến cho đỉnh Tử Tiêu hãnh diện.
“Đến đây, sư tỷ”.
Triệu Bân nắm trong tay một xấp ngân phiếu đưa cho Mục Thanh Hàn.
Cũng không biết là nhiều hay ít, nhưng cũng khoảng hơn mấy vạn lượng.
Người có tiền trong truyền thuyết chính là đây, rút ra một xấp ngân phiếu đưa cho người khác mà không cần phải đếm.
“Tiểu sư đệ, làm như vậy không được”, Mục Thanh Hàn vội vàng từ chối.
“Người một nhà mà, sư tỷ khách khí làm gì”.
Triệu Bân mỉm cười, đi nhanh vài bước rồi chạy về phía ngã ba đường.
Mục Thanh Hàn muốn đuổi theo nhưng Triệu Bân đã phóng đi không thấy tăm hơi, nàng ta sững sờ mỉm cười ngốc nghếch, đi xem kịch còn được phát tiền nữa! Thật là một niềm vui bất ngờ, tiểu sư đệ của nàng ta quả thực là một người không tệ. Lúc trước hắn đã tặng cho nàng ta một khối Tử Lệ binh tinh, nghĩ đến khối Tử Lệ binh tinh đó nàng ta lại liền tăng tốc độ. Nàng ta phải nhanh chóng trở về tu luyện, cải thiện sức mạnh của bản thân nhiều nhất có thể để chuẩn bị cho ngày tỷ thí tân tông.
Triệu Bân đã đi tới Tàng Kinh Các.
Huyền Sơn lão đạo vẫn đang nằm ngủ say sưa, thấy Triệu Bân đi vào thì chỉ khẽ nâng mi một cái rồi lại nhắm mắt ngủ, lười biếng cất giọng nói: “Chỉ cho phép xem, không được mang ra ngoài”.
“Hiểu rồi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.