Chương trước
Chương sau
Tiếng quát lớn bắt đầu truyền tới từ phía sau lưng Triệu Bân.
Ngụy Đằng xuất hiện một cách bất ngờ trước mắt mọi người, đâm tới một kiếm tuyệt sát, nếu như kiếm này đâm trúng thì Triệu Bân nhất định sẽ chết.
Triệu Bân cũng không thèm nhìn, chỉ hơi nghiêng đầu.
Một kiếm này của Ngụy Đằng đã đâm sượt qua tai của hắn.
Trong chớp mắt, hắn đã lập tức nâng tay lên tóm lấy cánh tay của Ngụy Đằng.
Tư thế hắn nâng người lên thoạt nhìn trông rất duyên dáng.
“Được, tên này cũng phải ngã xuống”, Lâm Tà ngẩng đầu, trong lòng đã cảm thấy tiếc thương thay cho Ngụy Đằng.
“Lại là đập người, hắn không học được những bí thuật khác sao?”
Nhiều người ho khan nói, tất cả đều ngước mắt lên nhìn, tên tiểu sư đệ đi cửa sau này hiển nhiên sắp biểu diễn cho các sư huynh đệ tỷ muội bên dưới xem tuyệt chiêu đập người.
“Sao hắn có thể nhìn thấu thuật tàng hình?”

Đây là điều khiến cho nhiều người thắc mắc hơn cả, ngay cả Mục Thanh Hàn cũng không ngoại lệ.
Một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh vừa có năng lực cảm ứng, vừa biết thuật độn thổ, vừa có thân thủ phản kích nhanh gọn, kỹ thuật chiến đấu của Triệu Bân quả thực đã vượt quá dự kiến của mọi người.

Đây đã là lần thứ tám rồi.
Ta đập không nổi nữa, ta phải nghỉ ngơi.
Xin nhận một chút bạc này, cảm tạ các vị đạo môn tiên hữu.
Ầm!
Ngụy Đằng bị đập liên tiếp xuống diễn võ đài, âm thanh ầm ầm phát ra vô cùng lớn, đất đá trên diễn võ đài lại bay tung tóe ra ngoài, người bị đập lại phun máu xa ba trượng ở giữa không trung, vẽ ra một đường vòng cung màu đỏ chói mắt mà cũng rất đẹp mắt.
Đám người bên dưới đều cảm thấy khó chịu, ai cũng nổi hết cả da gà.
Vẫn là câu nói kia, đừng nói là người bị đập, ngay cả người đứng xem cũng cảm thấy rất đau.

Ahhh!
Ngụy Đằng rú lên, cũng không biết đó là tiếng rống giận hay là tiếng kêu thảm thiết.
Hắn ta không ngốc, chân nguyên toàn thân đã được hắn ta thúc giục một cách điên cuồng vì muốn đẩy lui Triệu Bân, nhưng lúc này hắn ta mới phát hiện ra chân nguyên và khí thế cảnh giới Huyền Dương của mình đã bị chân nguyên và khí thế cảnh giới Chân Linh của Triệu Bân khóa chặt.
“Lại lần nữa”.
Triệu Bân quát lớn rồi lại tiếp tục đập.
Ngụy Đằng kêu la thảm thiết, toàn thân của hắn đau đớn, lục phủ ngũ tạng bị chấn động, kinh mạch xương cốt đều tan nát, đầu đau như bị sét đánh, ánh mắt dần đen lại, dường như hắn ta sắp ngất xỉu.
Đệ tử Thiên Tông thì thế nào chứ, cuối cùng cũng bị đập tan nát.
Ngụy Đằng có đạo hạnh không thấp, nhưng hắn ta cũng không thể nào chịu đựng được ba lần đập của Triệu Bân.
Ầm!
Triệu Bân đập xong lần thứ ba thì Ngụy Đằng cũng bất tỉnh tại chỗ, nét mặt của hắn ta lúc này hết sức thống khổ, sợ rằng sau này hắn ta có nằm mơ thì cũng sẽ gặp ác mộng về ngày hôm nay. Hắn ta đau đớn nhưng cũng không kém phần tức giận, lúc Vũ Văn Hạo bị đập hắn ta còn nói người ta bất cẩn, lúc Nghiêm Khang bị đập hắn ta cũng nói người ta bất cẩn, bây giờ tới lượt hắn ta cũng đã trở thành bán thân bất toại, không xuất ra được một chiêu nào trúng đích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.