Chương trước
Chương sau
Keng! Keng!
Tiếng kiếm vang lên từ bên ngoài căn phòng, như thể có ai đó đang múa kiếm.
Triệu Bân thu Long Uyên lại, đi ra mở cửa và phát hiện ra rằng người đang múa kiếm là Mục Thanh Hàn.
Hắn nhìn kiếm của Mục Thanh Hàn, bên trên cũng được bao phủ bởi một tầng kiếm khí, cho dù không được chân nguyên thúc giục thì cũng không hề tiêu tan, khỏi cần phải nói, chắc chắn Mục Thanh Hàn cũng đã sử dụng Tử Lệ tinh binh để luyện hóa binh khí.
Chỉ có điều kiếm của nàng ta vẫn còn kém xa Long Uyên của hắn.
Đứng xem một chút, hắn phát hiện kiếm pháp của Mục Thanh Hàn rất huyền diệu, phối hợp với thân pháp nhẹ nhàng của nàng ta hết sức nhịp nhàng lại càng làm tăng thêm sức mạnh, nhưng xem ra kiếm pháp này vẫn còn rất nhiều chỗ sơ hở.
Không phải do kiếm pháp của Mục Thanh Hàn không đủ hoàn hảo mà là do sự hiểu biết về kiếm pháp của Triệu Bân rất sâu rộng, trước đây hắn đã từng đấu kiếm trong Huyễn Vụ U Lâm đánh bại cả Liễu Như Nguyệt và Vệ Xuyên.
Vân Yên cũng đã đi ra khỏi phòng, mạnh mẽ vươn vai.
Nhìn thần thái của cô ta thì rõ ràng cô ta không biết đêm qua mình bị mộng du, nếu như biết thì giờ này gương mặt của cô ta nhất định đã đỏ lên gay gắt rồi.
Hửm?
Nhìn thấy thanh kiếm của Mục Thanh Hàn, Vân Yên khẽ thốt lên một tiếng.

Nhãn giới của cường giả Địa Tạng hiển nhiên có thể nhìn ra được kiếm của Mục Thanh Hàn đã được luyện hóa bằng Tử Lệ tinh binh, toàn thân kiếm được bao phủ bởi một tầng kiếm khí màu tím, đó chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Một khối Tử Lệ tinh binh trân quý, nói tặng liền tặng sao?”
Vân Yên từng bước bước tới đình nghỉ mát, liếc mắt nhìn Triệu Bân.
“Con không tiếc của với người nhà đâu”, Triệu Bân cười nói.
“Nếu đã là người nhà vậy tại sao ngươi không tặng ta một khối?”, Vân Yên vừa nói vừa lấy sách cổ ra.
“Nếu sau này đào được Tử Lệ tinh binh thì con nhất định sẽ tặng cho sư phụ”.
“Có lòng thành này của ngươi thì công sức của sư phụ cũng không uổng”.
Vân Yên khẽ nói, sau đó nhẹ nhàng lật xem sách cổ, nụ cười của cô ta có chút nhẹ nhõm cũng có chút vui vẻ, ít nhất thì tên tiểu đồ nhi mà cô ta thu nhận đã xem cô ta và Mục Thanh Hàn là người nhà của mình.
Vậy là đủ rồi.
Thân là sư phụ, cô ta không cần đồ nhi vì mình mà đi tranh giành vinh quang.
Chỉ cần hai đồ nhi sống hòa thuận và luôn bảo ban lẫn nhau là được.

Trên thực tế, Triệu Bân đã xem Mục Thanh Hàn như người nhà nhưng đối với sư phụ thì hắn vẫn còn rất đề phòng, ai bảo Vân Yên lại là muội muội của Vân Phượng chứ? Một ngày nào đó hắn nhất định sẽ một kiếm giết chết Vân Phượng!
Đây cũng là lý do tại sao hắn không tặng Tử Lệ tinh binh cho Vân Yên, một mặt vì hắn không muốn cô ta biết mình có nhiều Tử Lệ tinh binh, mặt khác vì Vân Yên là muội muội sinh đôi của Vân Phượng, huyết mạch tương liên, hắn muốn giết Vân Phượng thì chắc chắn Vân Yên sẽ ngăn cản.
Bên kia, Mục Thanh Hàn đã thu kiếm, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Tiểu sư đệ của nàng ta đã tặng cho nàng ta một thứ rất quý giá! Thanh kiếm của nàng ta đã thực sự lột xác.
Mùi thơm của cơm chín nhanh chóng tràn ngập đỉnh Tử Trúc.
Cứ mỗi khi đến bữa ăn là dường như lại có khách đến thăm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trước khi Triệu Bân bắt đầu ăn thì hắn đã nhìn thấy Vũ Văn Hạo đi tới, từ xa bắn ra một phong thư.
Nói một cách chính xác thì đó chính là thư khiêu chiến.
“Ta ở diễn võ đài chờ ngươi, nếu sợ thì cũng không cần đến”.
Khi Triệu Bân nhận được thư khiêu chiến thì Vũ Văn Hạo đã xoay người rời đi, khí thế hiên ngang lẫm liệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.