Chương trước
Chương sau
Nữ soái Xích Diễm nổi tiếng bốn phương, cháu gái cô ta chắc chắn không thể là hạng tầm thường.
Sở Lam, đây chính là… Lần đầu tiên hắn nghe thấy tên của nữ soái Xích Diễm, một đóa hoa đỏ rực trên chiến trường, dù đi tới bất cứ đâu cũng có thể thấy một màu đỏ chói mắt khiến con người ta rất khó có thể quên được.
Soạt!
Trong tiếng bàn tán xôn xao, hạc trắng lướt qua bầu trời, vào Thiên Tông.
Từ đầu đến cuối không hề thấy Sở Vô Sương cúi mắt xuống nhìn, chỉ thấy sự kiêu cao thoát tục, sự lạnh lùng hờ hững của cô ta không hề dính chút dơ bẩn nào, đủ tư cách để khinh thường tất cả mọi thứ.
“Ồ, người đó đẹp trai quá!”
Sóng gió chưa lặn thì cơn sóng khác đã nổi lên.
Vừa mới nhìn theo Sở Vô Sương đi mất thì đã thấy một thanh niên bước lên đài, vạt áo tím bay bay, hắn ta đến khiến các cô gái dưới đài lại bắt đầu nổi máu háo sắc, cũng đành vậy, người ta quá điển trai, thật sự rất chói mắt.
“Ta biết tên này, Tư Không Kiếm Nam”, lão già gầy vuốt vuốt chòm râu.
Không cần lão ta phải nói, Triệu Bân cũng nhận ra, đây là lần thứ hai hắn gặp Tư Không Kiếm Nam, lần đầu tiên là lúc đưa Mộng Điệp về quê nhà thì bắt gặp hắn ta bên bờ sông, không ngờ râu chữ bát lại vô tình nói trúng, hắn ta thật sự đến Thiên Tông khảo hạch, tư chất hắn ta rất cao, chắc chắn sẽ trúng tuyển.
“Cái tên đó không phải là dạng phong lưu bình thường đâu”, lão già gầy vẫn còn nói: “Nghe đồn tất cả những nơi hắn ta đến, bán kính trăm mét chắc chắn sẽ có một tình nhân cũ, có bao nhiêu người thì chắc bản thân hắn ta cũng không đếm hết”.
Nhắc tới tình nhân cũ thì người ta đã xuất hiện.
Đó là Chiêu Tuyết.

Tất nhiên là Triệu Bân nhận ra cô ta, trước đó hắn với râu chữ bát đến sòng bạc kiếm chác chút tiền đã bị cô ta mời vào uống trà, địa cung nhà cô ta có một cái hộp sắt, vì cái hộp đó mà thiên nhãn của hắn còn bị cắn trả.
“Chạy, chạy đằng trời?”
“Cô nương này, đôi ta thật sự không hợp đâu”.
“Ăn nằm với người ta cho đã rồi lại nói là không hợp, sao trước đó không nói thế đi”.
“Đôi ta… Ăn nằm với nhau rồi hả?”
Tiếng mắng đã vang lên, tình hình trở nên hỗn loạn.
Là Chiêu Tuyết cầm kiếm đuổi đánh Tư Không Kiếm Nam khắp bãi đá, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, có lẽ đang tức tối lắm nên mới nói ra những lời không nên nói, chẳng hạn như là ăn nằm với nhau, khiến tất cả những người đang xem đều biết.
Thú vị nhất là Tư Không Kiếm Nam.
Nhìn xem! Hắn ta có bao nhiêu tình nhân cũ, bản thân hắn ta cũng chẳng đếm nổi, ăn nằm với ai, chắc hắn ta cũng quên sạch rồi, chẳng hạn như Chiêu Tuyết, hắn ta còn chẳng thể nhớ ra ngay, chỉ là thấy khá quen mắt, một nhân tài xuất sắc như thế, tặng hắn mỗi cái tiếng phong lưu đúng là không đủ.
Bổ mắt!
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều hóng hớt xem, tính cả trưởng lão Thiên Tông.
Khảo hạch chọn người quá nhàm chán, chẳng mấy khi có chuyện thú vị để mọi người giải trí bền ngồi đó xem đôi vợ chồng son liếc mắt đưa tình, dù là Tư Không Kiếm Nam hay là Chiêu Tuyết Mộ gia đều là nhân tài mấy ngàn người có một, chẳng cần phải khảo nghiệm gì cũng có người muốn giành đấy chứ?
“Tên đó, rốt cuộc đã hái mất bao nhiêu rau xanh rồi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.