Chương trước
Chương sau
“Không biết nó có thể đánh bật ngọn lửa Ma Luân hay không?”
Triệu Bân lẩm bẩm, hắn không thế nào xác định, phải thử một lần mới biết được.
Nói tóm lại, hắn chỉ mới đi được những bước đầu tiên trong việc nghiên cứu bí pháp này.
Thiên cang hộ thể đích thực nhất định còn huyền ảo hơn những gì hắn suy nghĩ.
“Diễn Thiên Võ quyết, cái tên này… rất có ý nghĩa”.
Triệu Bân mỉm cười, hắn đã dùng uy thế Thiên Võ để tạo ra thiên cang hộ thể mới của riêng hắn, cho nên chọn cái tên này đặt cho nó cũng không sai.
Sau khi thu dọn hành lý, cuối cùng hắn cũng bắt đầu trở về.

“Nhóc con, ngươi còn sống không?”
Vương Trác đã đứng gọi bên ngoài Huyễn Vụ U Lâm cho tới nửa đêm.

Lão già râu chữ bát ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu nhe răng trợn mắt.
Mới vừa rồi Vương Trác đã khoe khoang sức mạnh của roi sắt trước mặt lão ta, lão ta không tin liền bị đánh trúng một roi khiến cho đầu óc nhức ong ong, không có võ hồn chống đỡ đúng là không thể đỡ nổi một roi này.
“Thấy thế nào, muốn ăn thêm một roi nữa không?”
Vương Trác ngoái đầu nhìn lại cười hả hê, giả bộ như muốn đánh chết lão già râu chữ bát.
Lão già râu chữ bát không trả lời, nhìn về một hướng khác thì thấy hai lão già, một lão già mặc áo đen, một lão già mặc áo trắng, hơn phân nửa là do đã nghe tới chuyện của Thụ Yêu nên mới chạy tới tìm hiểu. Khí tức của hai lão già này rất kỳ quái, nồng nặc huyết khí quấn quanh thân, ít nhất cũng phải là cảnh giới Huyền Dương tầng 9, mặc dù đã che giấu kỹ càng nhưng cũng khó có thể che giấu được sát khí lạnh băng đang toát ra.
“Người của Huyết Y Môn”, Vương Trác nhỏ giọng nói.
“Ngươi nhận ra sao?”, lão già râu chữ bát cau mày hỏi.
“Ta đã gặp qua một trong số họ”, Vương Trác hít sâu một hơi nói.
Họ đang nói chuyện thì hai lão già kia đã bước tới, liếc mắt nhìn hai người trước khi liếc mắt nhìn vào Huyễn Vụ U Lâm, trong mắt ánh lên chút sợ hãi, luôn sẵn sàng tinh thần để chạy trốn. Đúng là hai lão già này đã nghe được chuyện của Thụ Yêu ngàn năm cho nên mới tới điều tra, bên trên đã ra mệnh lệnh cho bọn họ: phải lấy được nội đan của Thụ Yêu ngàn năm.
Nghĩ tới mệnh lệnh này, hai người đều cảm thấy không nhịn được cười.
Ngay cả cảnh giới Địa Tạng cũng phải bỏ mạng cả đám ở trong đó, còn muốn cảnh giới Huyền Dương như bọn họ lấy được nội đan của Thụ Yêu? Chắc là đầu óc của mấy kẻ bên trên đã bị lừa đá hỏng hết rồi, đừng nói là bọn ta, ngay cả cảnh giới Chuẩn Thiên cũng chưa chắc có thể hạ được Thụ Yêu ngàn năm. Bởi vậy, cái gọi là mệnh lệnh này thì hai người cũng chỉ nghe qua rồi để đó, có ngu mới chạy vào để bỏ mạng.

Hồi lâu sau hai lão già này mới không nhìn vào Huyễn Vụ U Lâm nữa, nhưng cũng không có rời đi.
Lão già áo trắng vươn tay về phía Vương Trác, thản nhiên nói: “Cho lão phu xem roi sắt của ngươi một chút”.
“Đưa cho ông rồi ta còn có thể lấy lại sao?”, Vương Trác gắt gao nắm chặt cây roi.
“Đừng có mà phí lời”, lão già áo trắng hừ lạnh một tiếng, đưa tay giật một cái.
Vương Trác đã nhanh chân bỏ chạy, từ lúc nhìn thấy hai lão già này thì hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy, nơi hoang sơn cùng cốc này rất thích hợp để giết người cướp của, đúng là cứ bước ra khỏi cửa thì chỗ nào cũng có bẫy rập chết người.
Vèo!
Lão già râu chữ bát cũng chạy, lúc này không chạy chẳng lẽ còn chờ để bị bắt hay sao?
“Hai đứa nhãi ranh, chạy trốn cũng nhanh lắm”, lão già áo trắng cười lạnh nói, lão ta không để ý tới lão già râu chữ bát mà trực tiếp đuổi theo Vương Trác, ngay sau đó liền tung ra một chưởng, một chưởng này đánh ra huyết khí màu đen sì sì, đó chính là một loại kịch độc, không cần phải nói, lão ta cũng là một chuyên gia dùng độc.
“Con mợ ông!”
Vương Trác mắng lớn, nhanh chóng quay lại đánh ra một roi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.