Chương trước
Chương sau
Nó hy sinh một dây leo, một dây leo rất khỏe giống như một con trăn khổng lồ để quấn lấy vua Man lần thứ 2. Tiếp đó nó còn phóng ra một số dây leo nhỏ hơn, nói là nhỏ nhưng còn dày hơn cả thùng nước, siết lấy tay chân của vua Man, dùng hết sức muốn lôi vua Man Vương từ trong bụng nó ra ngoài, đây là xác ướp cổ cảnh giới Thiên Võ, nó nuốt không trôi.
Vua Man tức giận, khí thế bạo dũng đập nát đám dây leo.
Đám dây leo lớn hơn có thân dày như trăn khổng lồ cũng dễ dàng bị vua Man chặt đứt hết chỉ bằng một rìu.
Thụ Yêu kêu rên liên hồi.
Trước đó tuy nó bị thương không nhẹ nhưng cũng không bằng lần này, lần bị thương này thật sự đã khiến cho nó đau đớn thấu xương.
Ông! Ông!
Vua Man đại phát thần uy, vung rìu lên liên tiếp chém xuống.
Hắn ta ra tay dữ dội như mãnh hổ, lực sát thương hết sức kinh người khiến cho Thụ Yêu kêu rên không ngừng. Thụ Yêu không thể nào chống lại nổi vua Man, cũng không tóm lấy được vua Man, nó bây giờ chỉ là một cái cây to lớn vô dụng khi đối mặt với vua Man.
Nhìn thấy vua Man đại náo trong bụng Thụ Yêu, Triệu Bân toát hết cả mồ hôi.
Vua Man không ngừng tay, bụng của Thụ Yêu bị bổ nứt ra từng khe lớn, hắn nhân cơ hội lách ra ngoài một khe nứt, sau đó chạy trốn trối chết, như một cái bóng lầm lũi phóng thẳng lên đỉnh núi, đưa mắt nhìn ra xa.
Từ góc độ này nhìn xuống, hắn cũng cảm thấy đau lòng thay cho Thụ Yêu, dây leo của nó lúc này đã bay lả tả đầy trời, tiếng kêu của nó càng lúc càng thất thanh, càng lúc càng thê lương thảm thiết, từng tán lá dày rơi xuống đất, nhựa cây cũng chảy ra giàn giụa.
Vậy mới nói, uy lực của nó còn kém xa vua Man đời thứ nhất nhiều lắm.
Thụ Yêu lớn như vậy mà trong chớp mắt đã bị thu phục, đây rõ ràng không phải đại chiến giữa hai bên mà là một mình nó bị đánh gần chết, ngủ đông ngàn năm thì thế nào, nội tình hùng hậu thì thế nào, ở trước mặt vua Man căn bản đều không đáng nhắc tới.

Răng rắc!
Trong lúc Triệu Bân đang nhìn thì bụng của Thụ Yêu đã bị chém nứt thêm một đường lớn nữa.
Vua Man đã tách bụng nó bước ra ngoài, âm khí dâng lên nghi ngút, uy thế ngập trời, quả nhiên là một chiến thần.
Nhìn thấy hắn ta, Thụ Yêu vội vàng thu mình xuống đất muốn chạy trốn, đám dây mây to như trăn khổng lồ đều đã teo nhỏ lại, hôm nay nó thức dậy mà không xem phong thủy nên mới bị đánh gần chết, lúc này không chạy thì còn đợi tới lúc nào nữa.
Mặc dù nó đã muốn trốn, nhưng vua Man mặc kệ, vẫn thọc sâu một tay xuống đất.
Răng rắc! Xì xào!
Thụ Yêu ngàn năm mới vừa thu mình chui xuống đất thì đã bị vua Man một tay nhổ lên tận gốc, không biết đã làm đứt bao nhiêu rễ và dây leo của nó, ở mỗi chỗ bị đứt đều chảy ra thứ chất lỏng đen sì sì.
Theo Triệu Bân thấy, chất lỏng màu đen đó hẳn là máu của Thụ Yêu, chất lỏng đó chắc chắn mang theo kịch độc, nó đang chảy ra đầy đất, nhưng chất độc này đối với vua Man mà nói hoàn toàn không phải là cái thá gì, bởi vì xác ướp cổ cảnh giới Thiên Võ bách độc bất xâm.
Ahhh!
Tiếng kêu thê lương lại vang lên, lần này Thụ Yêu đã bị chặt đứt căn cơ.
Một rìu chém xuống của vua Man vô cùng bá đạo, Thụ Yêu cao hơn trăm trượng đã bị chém chết ngay tại chỗ, chỉ một rìu đã có thể chém đứt ngàn năm tu luyện của nó.
Bây giờ, cả thế giới đều yên lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.