Chương trước
Chương sau
Bản thân người áo đen là Địa Tạng đỉnh cao, tự cho là mình rất mạnh mẽ, rất đáng sợ, dám chắc đối phương không dám tấn công nhưng sự chắc chắn của của tên đã đổi lại được một “niềm vui” bất ngờ, những chiêu tấn công ùn ùn kéo tới, rất chất lượng!
Cấp Địa Tạng đỉnh cao thì đã sao!
Chỉ trong chớp mắt, người áo đen đã bị đánh thê thảm.
Không chỉ bị đánh thê thảm mà cánh tay cầm quả Thiên Linh còn bị người ta dùng kiếm chém đứt, quả Thiên Linh cũng theo đó mà đổi chủ. Người cướp được là một ông lão mặc áo khoác đỏ, cũng là một Địa Tạng đỉnh cao chân chính, sau khi giành được quả Thiên Linh thì lão ta lập tức bỏ chạy nhưng lại gặp phải chiêu chỉ pháp đâm thủng trán. Người ra tay cũng là một Địa Tạng đỉnh cao, giết chết ông ta chỉ trong một chiêu, cướp lấy quả Thiên Linh và tiếp tục bỏ trốn.
“Chạy đi đâu!”
Tiếng hét ồn ào và không ngớt.
Sau đó là tiếng nổ kinh thiên động địa, hàng loạt cây cổ thụ chọc trời gãy đổ, những tảng đá khổng lồ nối tiếp nhau nổ tung, dường như mỗi mẩu đá vụn đều dính máu, việc tranh giành báu vật thành cuộc hỗn chiến.
Còn quả Thiên Linh thì đã trở thành một củ khoai nóng bỏng tay.
Bất kể ai giành được nó, dù đó là Địa Tạng hay là Huyền Dương thì ngay một giây sau, kẻ này lập tức bị đánh tập thể, không có ai thảm nhất mà chỉ có người thê thảm hơn thôi. Mấy cao thủ cấp Địa Tạng trước đó là minh chứng khốc liệt nhất. Ai cũng đỏ mắt muốn có được quả Thiên Linh nhưng ai chạm vào nó thì sẽ trở thành kẻ địch chung của những cao thủ kia.
Ầm! Bùm!
Hiện trường cuộc đánh nhau tập thể quy mô lớn rất tàn khốc và ác liệt.
Ngước mắt nhìn lên thì thấy tay chân đứt đoạn bay khắp nơi, tai thì nghe tiếng la giận dữ, tiếng hét thảm thiết, tiếng gào không ngừng vang lên, đâu đâu cũng thấy bóng người. Còn về màn sương mù trắng xóa thì lại bị thấm đẫm thêm mùi máu tanh khiến cho các yêu thú trong rừng càng thêm hưng phấn, không ít con đã nhào ra.
Triệu Bân ho gượng, mặc dù hắn muốn tham gia nhưng khổ nỗi đạo hạnh quá thấp.

“Chạy là thượng sách!”
Lão già râu chữ bát ho ra máu, loạng choạng bỏ chạy.
Mặc dù mất quả Thiên Linh nhưng lão ta không hề thấy tiếc, tuy bị thương rất nặng nhưng mặt mày lại rạng rỡ vô cùng.
Sao lại cười vui như thế?
Vì sự thật là không chỉ có một quả Thiên Linh mà có tới tận hai quả, vứt đi một quả thì vẫn còn một quả. Chuyện này phải cảm ơn cây Thiên Linh đó, nó thật sự quá kính nghiệp rồi, không ngờ lại đậu đến hai quả!
“Ta quá thông minh!”. Lão già râu chữ bát cười hehe, trong lúc tháo chạy còn lấy quả thứ hai từ trong lòng mình ra, đặt lên mũi ngửi, mùi hương của quả chín thật sự rất nồng nàn, hít một hơi thôi mà đã thấy tinh thần sảng khoái.
“Ông được lắm!”, Triệu Bân xuýt xoa.
Sau khi xuýt xoa thì lại liếc mắt nhìn về xa, vẫn có người đuổi theo lão già râu chữ bát.
Đó là một ông già mặc áo tím, là một tên thông minh, người này biết không giành lại đám người đó nên mới theo sát lão già râu chữ bát. Vốn dĩ ông ta không có hi vọng gì nhưng ai ngờ lại có niềm vui bất ngờ.
“Không ngờ lại bị ta phát hiện ra, đúng thật là ông trời có mắt!”
Khóe miệng của ông già áo đen cong lên, ông ta vẽ chú định thân lên lòng bàn tay.
“Định!”
“Định!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.