Chương trước
Chương sau
Thiếu niên đầu to ngã ầm ầm xuống đất, đến chết vẫn không cam lòng, hai mắt đảo quanh, đúng là làm chuyện thiếu đạo đức nhiều quá thì sẽ gặp phải báo ứng, quả báo lần này đến có vẻ hơi nhanh.

“Cảm ơn đạo hữu đã cứu giúp”, Vương Trác lảo đảo đi tới, cảm động đến nỗi rơi nước mắt!

“Ngươi không sợ ta sẽ giải quyết luôn cả ngươi hả?”, Triệu Bân đã ngồi xổm xuống để càn quét chiến lợi phẩm, nào là thuốc viên này, linh dịch này, binh khí này, trang sức này, chỉ cần có thể dùng được đều nhét hết vào chiếc nhẫn ma.

“Ai da? Là ngươi hả!"

Vương Trác giật mình, đã nhận ra Triệu Bân qua giọng nói.

Trước kia, bọn họ từng hợp tác với nhau để đánh bại tên ma đầu kia dưới địa cung u ám đấy thôi? Kể từ khi đêm chia tay đó, đến nay cũng đã nhiều ngày trôi qua, không ngờ sẽ gặp nhau ở nơi này, còn cứu mạng hắn ta, đúng là cảm động.

“Ngươi chạy tới đây làm gì?”, Triệu Bân vừa hủy thi diệt tích vừa hỏi.

“Tất nhiên là đi tìm quả Thiên Linh rồi”, biết đó là Triệu Bân, Vương Trác cũng không giấu diếm.

“Ngươi biết quả Thiên Linh ở đâu không?”, Triệu Bân đặt một tay lên vai trái Vương Trác, rót chân nguyên vào để loại trừ độc tố trong cơ thể, cũng chữa thương cho hắn ta, tên trộm này bị thương cũng không nhẹ.

“Không biết”, Vương Trác cười ngượng ngùng.

Triệu Bân hít một hơi thật sâu, cảm thấy hơi buồn cười.

Đều chạy tới tìm quả Thiên Linh, nhưng không ai biết nó ở đâu, thật hài hước.

“Ngươi thì sao!”, Vương Trác chọt chọt Triệu Bân: “Đến đây làm gì?”

“Nơi này máy mẻ, chạy tới hóng mát”, Triệu Bân quơ quơ hồ lơ, nó lại hút được rất nhiều linh khí, lại luyện ra được khá nhiều linh dịch, nhưng không gian của hồ lô rất to, có thể chứa thêm rất nhiều.

Vương Trác ho khan, vì không thể kiểm tra được nên hắn ta chỉ đưa mắt nhìn hồ lô tím vàng kia thôi.

Có thể thấy nó là một bảo bối, có thể tự động hấp thu linh khí, có thể tự động loại bỏ khí độc.

Két!

Đang nhìn lên nhìn đột nhiên nghe thấy tiếng vang rất nhỏ.

Tiếng vang đó phát ra từ cơ thể Vương Trác, tên này vẫn còn chưa khỏi hẳn mấy vết thương đó, độc tố vẫn chưa loại bỏ sạch sẽ nhưng lại thăng cấp, từ Chân Linh phá màn chắn bước sang cảnh giới Huyền Dương. Đừng nói là Vương Trác, Triệu Bân cũng không kịp trở tay, cơ duyên này cũng không thể giải thích rõ, hắn vẫn còn dậm chân tại chỗ ở cảnh giới Chân Linh, đến nay vẫn chưa đột phá.

“Vui vẻ ngoài ý muốn!”, Vương Trác cười gượng, chẳng tỏ vẻ gì.

Ba giây sau bèn vui vẻ cười hớn hở: “Thế thì ta có thể đến Thiên Tông để tham gia khảo nghiệm rồi”.

Triệu Bân đã thu tay lại, trong khoảnh khắc đó, hắn còn thử đánh sâu vào cảnh giới.

Nhưng nó vẫn không có dấu hiệu lơi lỏng, vẫn là màng chắn cứng rắn, muốn đột phá còn có thể bị cắn trả, muốn vào Huyền Dương phải cần chút cơ duyên, theo lời Nguyệt Thần nói, hắn có rất nhiều căn cơ, thăng cấp là chuyện rất khó, nhất là khi đến tấm chắn cảnh giới thì lại càng khó.

“Thêm mấy tia sét nữa, nói không chừng có thể được đấy”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.