Chương trước
Chương sau

Nhưng bất kể là lão ta nói người nào thì chuyện này cũng rất kỳ lạ, ngay cả Triệu Bân trong lúc nhất thời cũng không nhìn thấu, hắn biết huyết mạch thiên phú của Liễu Như Nguyệt nhưng không biết huyết mạch đặc biệt của thanh niên áo trắng thuộc loại nào, hắn chỉ biết cái tên đó đã có thể bước ra từ Thiên Tông thì không phải kẻ tầm thường, người không có chút tài năng thì chắc chắn sẽ không được gia nhập Thiên Tông.

"Chờ một chút".

Lão già râu chữ bát lấy ra một chiếc la bàn và xem xét cẩn thận.

Lão ta đang canh thời gian tốt để đi vào Huyễn Vụ U Lâm, sương mù lúc này khá dày đặc.

Thật lâu sau thì lão ta mới thu la bàn lại.

Hai người cùng nhau bước vào Huyễn Vụ U Lâm.

Sau khi đi vào, Triệu Bân mới nhận ra nơi đây kinh khủng như thế nào, ngay cả Thiên Nhãn và võ hồn của hắn cũng bị sương mù cản trở, tầm nhìn và nhận thức của hắn cực kỳ hạn chế, nhưng tình trạng của hắn vẫn còn tốt hơn lão già đi bên cạnh, hai mắt của lão ta đang trợn ngược lên hết cỡ, lò dò tìm đường để bước tiếp.

“Linh lực dày đặc đến như vậy”, Triệu Bân nhìn trái nhìn phải rồi thở dài nói.

Cây cối bên trong Huyễn Vụ U Lâm rất um tùm, tán lá che bít bầu trời, có rất nhiều dây leo đan nhau chằng chịt, hoa cỏ dưỡi mặt đất cũng đâm lên rất cao, và thân của chúng to hơn nhiều so với hoa cỏ bình thường. Khắp nơi đâu đâu cũng có sương mù lượn lờ.

Đáng tiếc hắn không thể hấp thụ linh lực mạnh mẽ ở đây bởi vì nó đã bị hòa trộn với rất nhiều sương độc.

Mà cây cối hoa lá ở đây cũng đều có độc, bởi vì quanh năm được màn sương độc này nuôi dưỡng.

"Nếu không có màn sương độc chết tiệt này thì nơi đây sẽ là một nơi rất tốt để tu luyện".

Lão già râu chữ bát tiếc nuối, lão ta rất muốn hít sâu một hơi để hấp thụ linh khí nhưng không được, bởi vì làm thế thì cũng sẽ hít vào sương độc.

"Không biết nó có thể sử dụng được ở đây không?"

Triệu Bân lẩm bẩm, lấy hồ lô tím vàng ra.

Hồ lô này có thể tự động hấp thu linh khí, nhưng không biết nó có tự động chọn lọc và loại thải sương độc luôn hay không.

Hắn mở nắp hồ lô, hồ lô khẽ rung lên, miệng hồ lô bắt đầu hấp thu linh khí một cách mạnh mẽ, điều khiến cho hắn vui mừng chính là hồ lô tím vàng thật sự có thể chọn lọc và thải trừ sương độc, chỉ hấp thụ linh khí, lực hút của nó mạnh đến mức tạo thành một vòng xoáy linh lực ngay phía trên miệng hồ lô.



"Không tệ".

Triệu Bân không nhịn được mà nở nụ cười, đây đúng là một bảo bối.

Linh khí cuồn cuộn bị hút vào rồi hóa thành chất lỏng, đây đều do hồ lô tự động hoàn thành, không cần hắn nhúng tay vào. Nó muốn hút bao nhiêu linh khí cũng được, đi đến đâu là hút đến đó.

Lão già râu chữ bát không khỏi kinh ngạc.

Bảo bối gì mà có thể tự động hút linh khí, tự động thải trừ sương độc, đây chính là lần đầu tiên lão ta được nhìn thấy.

Triệu Bân giơ hồ lô lên, hồ lô ra sức hút đầy bụng, mảnh rừng này chỉ rộng có vài trăm dặm nhưng linh khí lại hết sức dồi dào, cho nó đủ thời gian thì nó còn có thể hút sạch linh khí nơi này, tất nhiên điều kiện tiên quyết là nơi đây không được có mãnh thú ra cản trở, nếu không thì cũng không hút hết được.

"Thứ này ngươi có bán không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.