Chương trước
Chương sau
Sở dĩ hắn nói có bảo bối là vì dị tượng sẽ không xuất hiện mà chẳng có mục đích gì, Huyền Môn Thiên Thư có nói tất cả những nơi có dị tượng đều có bảo bối nào đó, cũng giống với cảnh tượng ở Mộ Thành hôm nay.

Bấy giờ, với góc độ huyền dị mà nói thì ráng chiều nhiều màu đó chính là bảo khí.

Hiện tượng lạ đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau đó ráng chiều cũng dần biến mất.

Người đời vẫn còn thổn thức không thôi, có rất nhiều người còn quỳ rạp xuống đất, cứ nghĩ đó là ơn trạch trời ban, còn bọn họ thì đang cầu bình an, trước cửa mỗi nhà đều có một lư hương nhỏ cắm đầy xạ hương, sáu mươi năm mới có một lần, những người đang có mặt ở đây như họ chính là người chứng kiến.

“Nếu mang thứ này đi bán chắc sẽ được giá lắm”.

Râu chữ bát cầm một khối tinh thạch lau rồi lại lau, đó là một khối tinh thạch ghi nhớ.

Hiện tượng lạ lúc nãy đã được lão ta ghi lại, về nhà đặt ở đầu giường, nói không chừng có thể trừ tà được ấy chứ? Hiện tượng lạ rất hiếm thấy, hơn nữa đây còn là dị tượng Thanh Loan, có thể sánh ngang với thần thú Phượng Hoàng.

“Có bảo bối, chắc chắn nơi này có bảo bối gì đó”.

Ánh mắt Triệu Bân trở nên sâu thẳm, hắn đã chuyển tầm mắt từ vòm trời xuống dưới chân.

Nếu dưới nền đất thành Mộ Quang có dị bảo thì có thể tạo thành dị tượng trên bầu trời Mộ Quang, hắn nghiên cứu Huyền Môn Thiên Thư lâu như thế, trong đó cũng nói vậy, rất nhiều người tìm bảo bối cũng không nhìn dưới đất mà phải ngó lên trời, nếu tìm mộ thì có lẽ tinh tượng sẽ chính xác hơn.

Đêm đến, râu chữ bát đã quay trở về phòng chữa thương.

Triệu Bân giơ tay ra dưới ánh trăng, ngửa đầu nhìn lên trời, đứng có một lát đã tới nửa đêm.

Râu chữ bát mở mắt tỉnh vài lần, có thể xuyên qua khe cửa nhìn thấy Triệu Bân, cũng ngửa đầu nhìn theo hắn, nhưng không biết Triệu Bân đang nhìn gì, tiểu võ tu này cứ hay nổi cơn điên bất chợt như thế.

“Chắc chắn có bảo bối”.

Lời trong lòng Triệu Bân thì chỉ mình hắn có thể nghe thấy.

Vẫn là câu đó, dị tượng sẽ không vô duyên vô cớ hiện lên, thiên đối địa, hiện tượng kỳ ảo trên bầu trời, dưới đất chắc chắn sẽ có gì đó, dưới nền đất thành cổ này chắc chắn có càn khôn mà không ai biết.

Xem đến hơn nửa đêm, cuối cùng hắn cũng đã chắc chắn được việc đó.

Sở dĩ hắn vẫn còn xem là để nghiên cứu vị trí dưới lòng đất.

Dù sao thì thành cổ Mộ Quang cũng vô cùng rộng lớn, nếu muốn tìm từng tấc đất thì chẳng biết phải mò đến ngày tháng năm nào, chi bằng cứ dùng dị tượng lúc nãy, dùng sự sắp xếp huyền cơ để suy tính vị trí của bảo vật cho xong.

“Chính là nơi đó”, Triệu Bân thầm nói, sau đó xoay người trở về phòng.

Hắn độn thổ, đi thẳng một đường theo hướng đã tính từ trước.

“Người biến đi đâu rồi!”, râu chữ bát đẩy cửa nhìn ra vườn, lại mở cửa sổ Triệu Bân xem thử, chẳng thấy bóng dáng hắn đâu nên một mình đứng đó thì thào: “Cái tên đó, đi chẳng nói một lời?”

Càng nghĩ lão ta càng phủ định suy nghĩ đó, Triệu Bân không phải loại người như thế.

Dưới nền đất là một mảnh tối tăm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.