Chương trước
Chương sau
Đánh nhau với Đại Hạ Hồng Uyên cũng chẳng bị đánh thảm đến mức này, bị hai xác ướp cổ đánh tới thân tàn ma dại.

Rầm! Ầm!

Vua Man và vua Âm Nguyệt lại đánh tới, bám riết không thôi.

Đúng như những gì Triệu Bân đoán, Đại Nguyên với tộc Man và vương Triều Âm Nguyệt đều có ân oán, nếu không, hai vua đã chẳng tức tối đến thế, người này đánh hăng hơn người kia, trông cứ như không giết chết Hùng Thương thì chẳng chịu dừng, ân oán ngày xưa ấy chẳng cần biết âm hay dương, chỉ cần nhìn thấy… Là đánh.

Phụt!

Hùng Thương nhổ một ngụm nước bọt pha máu, cuối cùng cũng nảy sinh suy nghĩ độc ác.

Ông ta bắt đầu dùng tay kết ấn, mi tâm hiện lên hoa văn trù ếm màu đen, khí thế nhanh chóng tăng vọt lên trong nháy mắt, có lẽ lại dùng tới cấm thuật nhưng không phải là cấm thuật chiến đấu, dồn hết vào như thế cũng chỉ để bỏ chạy mà thôi.

Khỏi phải nói, ông ta lập tức bỏ trốn, soạt cái đã biến mất không thấy tăm hơi.



Vì thế, ông ta chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt, khi hoa văn trù ếm đó biến mất, cũng là lúc một Thiên Võ không còn nữa, ông ta cố tình giảm bậc chỉ để bỏ chạy, lại chả thảm quá! Sẽ rất khó để quay về Thiên Võ lần nữa.

“Tên đó chạy thật rồi kìa”.

Không chỉ mình Triệu Bân nhíu mày, mà râu chữ bát cũng vậy.

Dù cách rất xa nhưng Triệu Bân vẫn có thể trông thấy khi Hùng Thương bỏ chạy đã có một giây ngoái đầu nhìn lại, tất nhiên người ông ta nhìn là hắn, ánh mắt đầy dữ tợn, bạo lực, khát máu và tức giận, tất cả đều dành cho hắn.

Cũng đúng, là do hắn tạo thành biến cố, lật ngược thế cờ.

Hắn cũng không dám chắc Hùng Thương có thể nhìn thấy thân phận thật sự của hắn hay không.

Chỉ biết rằng sau này chắc chắn hắn sẽ không yên.

Cũng may Hùng Thương không biết rõ hình dạng thật của hắn, tất cả đều nhờ công của lớp da người hắn luyện, nó có khả năng thần kỳ thay đổi mặt mũi, cả Thiên Võ cũng không thể nhận ra.

Thế cũng rất tốt.

Ít nhất thì gương mặt bình thường của hắn sẽ không để Hùng Thương làm ảnh hưởng đến Triệu gia.

Hùng Thương đã chạy, vua Man và vua Âm Nguyệt cũng ngừng chiến.

Hai người như hai bức tượng, hai tấm bia đá to đùng đứng giữa núi rừng hỗn loạn, ánh mắt và vẻ mặt cũng trở nên đờ đẫn, không còn khí thế Thiên Võ kích thích, họ đều trở về bình thường.

Đến tận lúc này Triệu Bân mới vọt tới như cái bóng, theo sau là râu chữ bát.

“Ra mắt hai vị tiền bối”.

Râu chữ bát cũng là người hiểu lễ nghĩa, đứng từ xa đã cúi người chào.

Lễ lộc xong, lão già đó lại không chịu yên, xoa tay chạy tới định sờ hai vị vua, thế này thì tương lai hành tẩu giang hồ đã có cái để khoác lác rồi, lão ta cũng được chạm vào cảnh giới Thiên Võ đấy.

“Muốn chết hả”, Triệu Bân giơ chân đá lão ta văng xa.

Xác ướp cổ Thiên Võ không phải thích sờ là sờ, không cẩn thận xác chết sẽ sống dậy đấy.

Triệu Bân lại kết ấn quyết, thực hiện thuật trầm quan.

Tranh thủ lúc hai vị vua đang ở trạng thái tĩnh, phải nhanh chóng đưa hai người họ trở về, nếu ở đây lâu, sau đó tỉnh lại thì hắn sẽ không giữ nổi, ở đây còn đỡ, họ mà chạy ra ngoài làm loạn thì chắc sẽ tai vạ ngập trời.

Ầm! Ầm!

Vẫn là hai quan tài đá lúc nãy đã ngoi từ dưới mặt đất lên, bây giờ lại dần chìm xuống.

Chờ tới khi quan tài biến mất thì Triệu Bân mới ngã ngồi xuống đất, mặt không còn một hột máu, thở cũng chẳng ra hơi, nhìn lại đan hải thì chẳng còn chút chân nguyên nào, mặt mũi đen đến đáng sợ, thất khiếu đã đổ máu.

Hai lần dùng thuật trầm quan, bên trong còn là cảnh giới Thiên Võ, chưa khiến hắn chết tươi đã là phước đức ba đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.