Chương trước
Chương sau
Rừng sâu nước độc, tiếng gầm rú cứ vang mãi không ngừng, từ xa đã có thể thấy đá vụn bay tứ tung, cây cổ thụ biến thành từng mảnh nhỏ, giữa không trung có mùi máu, phần lớn thuộc về râu chữ bát, bị đánh rất là thê thảm, lực chiến quá kém.

Triệu Bân độn thổ di chuyển.

Không muốn lãng phí thời gian, một kiếm giết chết mới là cách tốt nhất.

“Bên kia… Không còn tiếng động gì nữa rồi”.

Râu chữ bát đang bỏ chạy thì ngoái đầu nhìn lại một nơi xa xa theo bản năng.

Mụ già lưng còng đuổi theo lão ta cũng thi thoảng ngoái đầu lại xem, sau đó nở nụ cười, khỏi cần phải hỏi, chắc chắn là thanh niên tóc đỏ đã giết tên võ tu kia rồi, tuy tên đó có yêu nghiệt cách mấy thì cũng chỉ là cảnh giới Chân Linh, nếu đánh bào mòn sức dần dần, hắn làm gì đánh lại cảnh giới Huyền Dương. Chờ xem! Lát nữa sẽ là tình huống hai đánh một đấy.

“Nếu ngươi bị giết thì đây quả là chuyện hết sức hoang đường”.

Râu chữ bát thầm nói, bước chân vẫn lướt đi rất nhanh.

Mụ già lưng còng đuổi tới, dùng thuật độn thổ để dâng một ngọn núi nhỏ lên hòng cản đường râu chữ bát, mụ ta thì như một bóng ma, vẫn là u mang với sức mạnh tuyệt đối.

Râu chữ bát xoay người lại, sắc mặt trắng bệch.

Lần này lão ta không thể tránh né được, nhưng một khi trúng chiêu thì chắc chắn sẽ chết.

Keng!

Trong những tia lửa lóe lên thì đột nhiên có tiếng kiếm.

Là Triệu Bân đánh tới, hắn dùng Phong Lôi Quyết của Huyền Hoàng, tốc độ kinh người, mụ già lưng còng còn chưa đánh trúng râu chữ bát, một kiếm tuyệt sát của hắn đã đâm xưng từ lưng ra trước ngực mụ ta.

“Cái gì…”

Mụ già lưng còng dừng lại, cúi mắt xuống theo bản năng.

Từ góc độ này, mụ ta có thể nhìn thấy mũi kiếm xuyên qua ngực mình vẫn còn những tia sét, vẫn còn khí tức cực kỳ đáng sợ, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là mụ ta đã bị một kiếm phá nát tâm mạch, mụ ta đã quá tự tin, tự tin rằng thanh niên tóc đỏ sẽ thắng, không ngờ… Người chiến thắng thật sự là tên võ tu kia, chẳng những thắng, mà còn đến đánh hỗ trợ, một kiếm giết chết mụ ta khi mụ không đề phòng.

“Khi giết bọn họ, người nên nghĩ đến ngày hôm nay”.

Râu chữ bát mất một lúc để đứng vững, những lời đó dành cho mụ già lưng còng.

Lão ta biết mụ già này, hai người còn có ân oán cũ, lão ta là nhân chứng cho một vụ huyết án.

Phụt!

Mụ già còn chưa nói gì thì Triệu Bân đã rút Long Uyên ra.

Mụ già lưng còng ngã ầm xuống đất, không cam tâm hơn cả thanh niên tóc đỏ, đội hình hai Huyền Dương tầng cao nhất, cộng với một con thú Hắc Báo Huyền Dương, tất cả đều bị giết, chẳng hiểu đánh đấm kiểu gì.

“Đồ của thanh niên kia ngươi lấy, đồ của mụ thuộc về ta”.

Râu chữ bát cười hà hà, nhanh chóng lục lọi trên người mụ già.

Triệu Bân cũng chẳng ý kiến gì, trạng thái ma hóa kỳ lân đã biến mất, hắn lảo đảo, lần này hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, dù mệt đến chẳng còn sức nhưng cũng không có nội thương gì, linh dịch trôi xuống bụng, nhanh chóng hồi phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.