Chương trước
Chương sau
Triệu Bân không đáp, nhấc chân bước lên cây cầu đá bắc qua một con sông dài.

“Hai ngươi là sao đây, đang chạy trốn à?”, lão già râu chữ bát đi theo hắn như hình với bóng, tò mò hỏi.

“Đưa cô ta về nhà”.

“Đây là… ấn sinh tử?”

Lão già râu chữ bát xoa cằm, lão ta đã nhìn thấy chú ấn giữa mi tâm của Mộng Điệp.

“Ông biết nó?”, Triệu Bân vội vàng nghiêng đầu sang hỏi, không chừng ông lão này có cách.

“Biết chứ, tất nhiên là biết rồi!”, lão già râu chữ bát nói: “Đây là một loại ấn chú rất tàn ác, là ấn sinh tử, tự động phân thành ấn sinh và ấn tử. Trong cơ thể của người gieo ấn có ấn sinh, cô nhóc này bị trúng ấn tử. Sở dĩ gọi là tà ác là vì ấn sinh có thể cắn nuốt ấn tử, người gieo ấn có thể hấp thu chất dinh dưỡng, tuổi thọ, cũng có thể là chân nguyên từ cơ thể người bị gieo ấn tử. Một ấn tử có thể tiếp nhận nhiều ấn tử cùng lúc, nếu số lượng đủ thì chân nguyên của người dùng ấn sẽ không cạn kiệt. Mỗi phần tiêu hao có thể tước đi một phần trên người ấn tử, nhưng loại ấn chú này đã bị thất truyền lâu rồi”.

“Nhưng phải có cách phá giải chứ”, Triệu Bân lập tức hỏi.

“Có, tìm được kẻ gieo ấn chú, giết người đó thì được”, lão già râu chữ bát nhàn nhã nói.

“Ông… nói thừa”, Triệu Bân liếc mắt: “Ngoài cách này ra còn cách khác chứ?”

“Không có!”, lão già râu chữ bát chắc nịch đáp: “Cảnh giới Thiên Võ cũng bó tay”.

Triệu Bân lại trầm mặc, chuyện này rơi vào ngõ cụt, muốn tìm kẻ gieo ấn chú chẳng khác nào mò kim đáy biển, hơn nữa cũng không kịp. Người kia đang ở Đế Đô, còn chưa đến được đó thì Mộng Điệp đã chết mất rồi. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe đến loại ấn chú tà ác như vậy, chỉ nghe nói thôi cũng đã thấy độc ác rồi, không biết đã có bao nhiêu người bị trúng loại ấn tử này, có lẽ kẻ thi triển ấn chú đã khống chế được rất nhiều võ tu rồi.

“Số mệnh sắp hết, cho ta mượn dùng một đêm đi!”

Lão già râu chữ bát xoa tay cười ha ha, chủ yếu là Mộng Điệp quá xinh đẹp.

Đáp lại lão ta là tiếng gầm của Triệu Bân, lão ta bị chấn động đến độ đầu choáng váng mắt hoa cả lên. Sau đó lão ta ngã sấp xuống đất, bị Triệu Bân giẫm lên thân như giẫm tàn thuốc lá, tiếng xương kêu răng rắc. Một ông già như lão ta đã không có lòng đồng cảm mà còn có tâm trạng đùa giỡn.

Tiếng hét trong đêm nghe rất chói tai.



Vèo!

Dưới ánh trăng, Triệu Bân lướt qua rất nhẹ nhàng.

“Ta nói đùa thôi”, lão già râu chữ bát vẫn đang ở đó, vừa ôm lấy cái thắt lưng già nua của mình vừa chạy theo suốt nửa đêm, vừa chạy vừa gào lớn: “Chờ ta với, chạy nhanh như vậy làm gì?"

“Có kẻ đuổi giết”, Triệu Bân lười nói nhảm.

"Cũng đúng, đây là hoa khôi đầu bảng của Túy Mộng Lâu mà", lão già râu chữ bát liếc nhìn Mộng Điệp, nói thật ra, tình hình của cô gái này cũng không được tốt lắm. Lúc trước khi lão ta xem cô ta nhảy múa thì cô ta vẫn còn cảnh giới Chân Linh, giờ phút này thì tu vi vủa cô ta đã tiêu tán hết, lại nói đến sinh khí thì lúc này cô ta cũng chỉ giống như một quả bóng xì hơi, hai má tái nhợt không còn một chút hồng hào nào, hơn nữa đôi mắt của cô ta lúc này còn ánh lên một tia khổ sở không thể che giấu.

Triệu Bân không nói nhiều, chỉ một mạch chạy trốn.

Hắn đã từng nghĩ sẽ đưa Mộng Điệp vào thế giới bên trong chiếc nhẫn ma, nhưng ngặt một nỗi hắn không thể đưa sinh vật sống vào trong đó, chỉ có Liễu Tâm Như là một ngoại lệ, bởi vì nàng đã thức tỉnh huyết mạch đặc biệt, cộng thêm có quan tài băng phong ấn nên mới có thể miễn cưỡng đặt nàng vào bên trong đó. Giờ phút này cho dù hắn có thêm một chiếc quan tài băng thì hắn cũng không thể đặt Mộng Điệp vào bên trong đó, bởi vì tình trạng của cô ta rất khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.