“Ông đây đâu có mù, cũng đâu phải ông không thấy ai ra tay trước!”, người trung niên cười, từ rất xa thì ông ta đã thấy rồi, còn dám mở to mắt nói dối sao, đây đâu phải là địa bàn của tộc Huyết Ưng ngươi.
“Ngươi...”
Nghiêm Trọng nhất thời không biết nói gì, muốn ra oai nhưng có vẻ như không đủ thực lực.
Thành cổ Minh Nguyệt không giống với những thành cổ khác, thành chủ của nó có mâu thuẫn với tộc Huyết Ưng, nếu không thì người đàn ông trung niên mặc áo giáp cũng sẽ không công khai chống đối ông ta như thế. Ở địa bàn của người ta thì tốt hơn nên ngoan ngoãn an phận, ra oai không phải mục đích chính mà đưa thiếu chủ nhà họ an toàn đến Thiên Tông mới là việc quan trọng nhất.
“Đi thôi!”
Trưởng lão chưa xuống nước mà Nghiêm Khang đã xuống nước trước rồi, hắn ta sải bước rời đi.
Lúc tên này quay đi, hắn ta còn liếc Triệu Bân một cái, ý tứ rất rõ ràng, đó là “Ngươi hãy đợi đấy”.
Triệu Bân không nhìn, ta cũng đâu phải kẻ nhát gan, nếu như không có trưởng lão nhà ngươi bảo vệ thì ta đã đập chết ngươi rồi.
“Đa tạ tiền bối đã giải vây giúp!”
Triệu Bân chắp tay, hắn cũng rất biết lễ phép.
Sự lễ phép của hắn khiến người đàn ông trung niên mặc áo giáp cảm thấy rất thoải mái, ông ta thích những thanh niên hiểu chuyện, Còn kiểu không coi ai ra gì như Nghiêm Khang, nếu ra ngoài mà không dắt theo người bảo vệ thì đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940125/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.