Dưới ánh trăng, trong khoảng sân không người lại là nơi ẩn giấu ba kẻ: một kẻ có Thiên Nhãn bên mắt trái, một kẻ có Thiên Nhãn bên mắt phải, một kẻ có cả đôi Thiên Nhãn. Trong đó có một tên ở dưới lòng đất, một tên núp sau núi giả, một tên trốn trong thân cây, tất cả đều đang ôm cây chờ thỏ, đều có mục đích của mình, đều có âm mưu riêng.
Ba người ẩn núp vô cùng bí mật.
Trừ Triệu Bân đã tới trước đó, hai người khác... đều không hay biết gì.
Thế này thì... khó làm rồi!
Triệu Bân hít sâu một cái, có quỷ mới biết sao trong cái sân như cái lỗ mũi thế này lại náo nhiệt như vậy vào lúc nửa đêm nửa hôm. Có hai tên kia ở đây, hắn khó ra tay lắm. Giờ hắn lại muốn rời khỏi đây, ngày khác lại tới, nhưng điều xấu hổ chính là hắn đang không biết chạy ra bằng cách nào. Nếu hắn chỉ động đậy chút thôi, có lẽ Nghiêm Khang sẽ không phát hiện nhưng thanh niên áo đen chắc chắn sẽ nhìn thấy, cặp Thiên Nhãn quỷ dị kia rất huyền diệu.
“Hay!”
Ở trong sân này mà vẫn có thể nghe thấy tiếng khen ngợi ở Túy Mộng Lâu.
Triệu Bân đợi lâu lắm mà cũng không thấy Mộng Điệp trở về.
Ngược lại Nghiêm Khang là kẻ không chịu nổi sự cô đơn nên hắn ta lại nhảy ra ngoài một hồi.
Tên này chui ra làm gì thế? Tất nhiên là đào bẫy gài Hoa Đô rồi.
Hắn ta chôn vài tấm bùa nổ ở đình nghỉ mát.
Xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940106/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.